Quần áo

Quần áo

17 thg 5, 2011

Liệu có hạnh phúc cho tôi - người con gái mất trinh

Không lẽ tôi mãi mãi không thể có được hạnh phúc bởi vì cái màng trinh mỏng manh đó? Không lẽ tôi phải trả cái giá quá đắt – hạnh phúc một đời cho một phút nông nổi đó ư?

Xin chào mọi người!

Sau khi suy nghĩ nhiều lần tôi quyết định gửi những dòng tâm sự của mình đến mọi người. Qua đây tôi có thể cảm thấy trong lòng nhẹ nhàng hơn một chút và cũng mong mọi người có thể cho tôi một lời khuyên.

Câu chuyện của tôi không phải là mới nếu không muốn nói là đã tốn khá nhiều bút mực nhưng đó vẫn là một vấn đề gây nhiều tranh cãi. Tôi muốn nói đến chữ “TRINH TIẾT” – một từ rất quen thuộc với mọi người.

Tôi – 22 tuổi, sắp ra trường với tấm bằng đại học loại tốt, vui vẻ, hòa đồng, nhiệt tình, gia đình khá giả và có một công việc tốt đang chờ đợi. Tương lai của tôi có thể nói là khá sáng sủa, tốt đẹp và là điều mà nhiều sinh viên sắp ra trường mong muốn. Nhưng tôi không biết do tôi hay do anh đã biến tương lai màu hồng đó thành màu đen...



Bốn năm học đại học tôi vẫn mong có một tình yêu mang đúng nghĩa sinh viên và vào năm thứ hai mong ước của tôi đã thành hiện thực. Tôi quen anh qua một người bạn cùng lớp và anh cũng là đồng hương của tôi. Tình yêu đến với tôi lúc nào tôi cũng không hay, chỉ biết rằng một ngày không gặp anh, không nói chuyện với anh là lòng tôi khó chịu, bồn chồn đến lạ thường.

Tôi yêu anh bằng cả trái tim, xúc động khi nghe anh kể chuyện anh bị bố mình hắt hủi vì không đậu vào trường đại học danh giá, chia sẻ với anh những khó khăn về tài chính, buồn khi anh buồn và vui khi anh vui. Còn anh đối với tôi cũng bằng những tình cảm thắm thiết, những hành động quan tâm. Anh luôn làm tôi cười, tôi dù muốn giận anh nhưng không lần nào giận quá một ngày.

Do gia đình anh ấy không phải thuộc diện dư giả nên tôi không bao giờ đòi hỏi quà cáp trong những ngày lễ. Với tôi chỉ cần có anh ấy bên cạnh là quá đủ rồi. Tôi thấy cuộc đời sinh viên thật đẹp, thật hạnh phúc khi có anh bên cạnh. Tôi đã nghĩ đến chuyện tương lai của hai đứa và muốn đưa anh về giới thiệu với gia đình. Nhất là khi tôi đã trót trao cả đời con gái cho anh ấy trong một lần hai đứa đi du lịch chung.

Nhưng cuộc đời ai biết được chữ ngờ. Sau đó một thời gian đột nhiên anh ấy đòi chia tay và lý do đưa ra là những lý do rất rất quen thuộc mà ai cũng biết: tụi mình không hợp nhau, tụi mình sắp xa nhau (anh ấy ra trường sau tôi 1 năm), anh không xứng với gia đình em...

Tôi đã khóc lóc, nài nỉ, níu kéo anh vì tình cảm trong tôi còn quá nhiều nhưng hai năm yêu nhau không đủ giữ chân anh lại. Anh nhẫn tâm quay lưng ra đi bỏ lại tôi. Những ngày sau đó và cho đến tận bây giờ là chuỗi thời gian đen tối nhất trong cuộc đời tôi. Tôi vừa đau đớn, tổn thương về tinh thần lẫn thể xác. Tôi tiếc cho một tình yêu tươi đẹp, tiếc cho cuộc đời con gái của tôi và sợ khi nghĩ về tương lai phía trước. Tôi cảm thấy có lỗi với chính bản thân mình, có lỗi với ba mẹ vì một phút nông nổi mà đã không giữ nổi mình, vì đã đặt tình yêu nhầm chỗ. Nhiều lúc bế tắc tôi đã nghĩ đến cái chết nhưng vì nghĩ đến ba mẹ đã cho tôi hình hài này, đã nuôi lớn tôi nên tôi đã cố gắng sống.

Và vì tôi phải sống tốt để cho anh ta thấy không có anh ta tôi vẫn sống tốt và hạnh phúc. Nhưng liệu có hạnh phúc cho tôi không? Có người con trai nào dám dũng cảm chấp nhận một cô gái không còn nguyên vẹn như tôi?

Tôi đã đọc rất nhiều bài viết, tâm sự về vấn đề này trên nhiều trang web. Đa số đàn ông đều không chấp nhận, đòi chia tay với những người con gái như tôi. Hoặc nếu chấp nhận thì sau này về chung sống cũng dằn vặt người con gái đó. Tôi thật sự hoảng loạn, bi quan về tương lai của mình. Tôi thấy sợ đàn ông, nhìn ai tôi cũng nghi ngờ, cũng mất niềm tin. Tôi đã lên kế hoạch cho tương lai mình theo hai hướng.

Thứ nhất, tôi dự định đi du học vì qua bên đó đàn ông không cổ hủ, lạc hậu, gia trưởng như ở Việt Nam nhưng tôi không nỡ để lại ba mẹ.

Thứ hai, tôi sẽ ở vậy và kiếm một đứa con nuôi nhưng như vậy thì ba mẹ tôi sẽ không chấp nhận.

Hai cách này chẳng có cách nào khả quan cả. Không lẽ tôi mãi mãi không thể có được hạnh phúc bởi vì cái màng trinh mỏng manh đó? Không lẽ tôi phải trả cái giá quá đắt – hạnh phúc một đời cho một phút nông nổi đó ư?

Không lẽ phụ nữ Việt Nam nào lầm lỡ như tôi không có quyền có được một tấm chồng tốt? Không lẽ xã hội Việt Nam này không có nơi nào cho những người như tôi?

Với tuổi đời còn khá trẻ thực sự tôi không biết phải làm thế nào? Cố gắng sống cho qua ngày và đừng bao giờ nghĩ về hạnh phúc của một gia đình hay sống với ảo tưởng rằng sau này mình sẽ gặp được người thông cảm với hoàn cảnh đáng thương. Hơn nữa tôi không dám tâm sự với ai bởi tôi sợ mọi người sẽ nhìn tôi với ánh mắt khinh thường, dè bỉu. Tôi mong nhận được lời khuyên của mọi người.

Chân thành cảm ơn đã đọc những dòng tâm sự của tôi.


Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ