Quần áo

Quần áo

27 thg 10, 2009

Blog - Thư tình vui từ xứ kangaroo

Gửi anh yêu dấu (mặt anh như con gấu!),
Em qua Australia đã ba tháng rồi mà chẳng thấy anh email thư từ gì cả. Hôm trước lên Yahoo thấy anh để avatar chụp với cô nào xinh (mà không xinh vì ai bảo chụp với anh) nên trái tim em tan nát thành 5 mảnh (5 vì lúc thấy tấm hình, em đang ngồi ăn cái pizza được cắt thành 5 miếng). Em tự nhiên nghĩ trái tim mình lúc đó cũng giống cái pizza, bị người ta cắt ra rồi còn bị ăn vào bụng nữa chứ.

Lương Thanh Thảo

Em chột dạ định nhắn tin hỏi nhưng... cái tôi to đùng đùng của em bảo rằng thà đi ăn thêm một cái pizza nữa còn hơn là nhắn hỏi anh cô này là ai.

Thiết nghĩ, em hỏi xong mà anh nói đây là bạn gái mới của anh chắc cái bánh pizza của em bị cắt thêm làm 5 mảnh nữa mất (tức là trái tim em lại bị chia thành 5 miếng nữa đó mà). Thôi, em chọn giải pháp lảng tránh sự thật phũ phàng và định... ăn thêm một cái pizza nữa nhưng nghĩ đến cảnh buồi chiều chạy vòng vòng 2 tiếng đồng hồ, để giải phóng bớt năng lượng "không thiếu" từ hai cái pizza, chắc em... ngất xỉu. Anh thông cảm nhé, không phải em không quan tâm đến anh mà vì em không muốn tim mình bị cắt thành 10 mảnh, mà em cũng sợ béo phì nữa nên... thôi, em lờ bức ảnh anh với cái cô xinh đẹp đó vậy!

Anh yêu à, em đang ngồi học thì anh nhắn tin hỏi em dạo này sao rồi, em cười hí hí giống
con khỉ và vui vì anh quan tâm đến em. Nhưng đùng một cái anh bảo tháng sau anh đi M. để đính hôn với cô bạn thời @ của mình, tự nhiên em muốn chạy ra cửa hàng IGA mua cái bánh pizza to về cắt nát bét ghê (cắt xong rồi em lại ăn đó mà).

Anh bảo mong em vui cho anh (thì em đang vui lắm đây, thực ra vì em mới được ông thầy em tưởng là ghét em chấm điểm HD cho bài luận 2000 từ của em cơ) nhưng mà anh ơi, tim em bây giờ giống cái bánh pizza 100 mảnh, đôi mắt Hàn Quốc một mí của em giờ giống hai hũ rau câu ngấn đầy nước. Thôi thì em vui cho anh vậy, vì em từng yêu anh như người Việt Nam yêu phở, như người Ấn Độ yêu cà ri, và như người Italy yêu mì spaghetti vậy đó!

Anh yêu à, em không thể nói với anh là em hối hận vì đã không nói thật tình cảm của
mình lúc ở bên cạnh anh. Nhưng cứ tưởng tượng cảnh em nói với anh em yêu anh như người VN yêu phở thì mặt anh sẽ đổi sắc như thế nào nhỉ.

Anh hay bảo em dễ thương và có cá tính mạnh, thế nên em cũng muốn tỏ tình với anh theo cái kiểu cá tính mạnh của em. Nhưng nói tới nói lui, em không thích là người tỏ tình trước, con gái ai lại đi tỏ tình trước anh nhỉ. Mà mặt em lúc tỏ tình chắc nhìn ngộ lắm, em nhìn vào gương ở nhà và nói thử: "Em yêu anh" rồi nhìn cái mặt mình trong đó, thấy nó ngố giống cái cái ghế bố nên em quyết định không nói mà dành cho anh cơ hội tỏ tình với em trước. Vậy mà anh không chịu tỏ tình lẹ lẹ, đợi đến lúc em nhận quyết định đi học rồi anh mới thở dài nói chúc em thành công trên con đường em chọn. Trời ạ, nhìn mặt anh lúc đó giống cái bánh bao chiều, còn mặt em thì chắc giống cái bánh da lợn để 3 ngày bị đổi từ màu xanh sang màu trắng đục!

Ngày em ra đi, anh không đến tiễn. Anh gọi điện nói sẽ nhớ em lắm, giọng anh lúc
đó giống như đang bị nấc do ăn nhầm sôcôla bạc hà cay vậy. Em buồn như con chuồn chuồn nhưng sau khi đến Australia thì đỡ buồn hơn vì bận học và khám phá các món ăn nên cuối cùng cũng nguôi ngoai. Bây giờ đọc cái tin nhắn và nhận điện thoại của
anh sao em muốn chạy đi mua một cái pizza nữa quá!

Anh đừng giận là em treo hình anh lên để phóng phi tiêu nha, cái này chỉ có nghĩa là em
yêu anh nhiều đến nỗi ngày nào cũng muốn đôi mắt một mí của em tập trung nhìn anh hết. Chính vì vậy từ ngày anh nói đi M. để cưới cô gì đó bạn anh thời @ là em
càng phóng nhiều phi tiêu vào hình anh hơn (vì em nhớ anh mà)!

Một tuần sau, anh nhắn tin bảo là anh muốn chờ em về để nói về tương lai của anh và em, anh chỉ bịa chuyện cái cô gì thời @ để em nói thật cho anh biết tình cảm của mình. Lúc anh gọi, em đang viết cái essay dài 2000 từ, đầu tóc rối bù như tô mì gói, mắt mũi nhòe nhoẹt. Em cười chua chát như cái bát. Em không đủ can đảm để nói với anh rằng em đã quá trưởng thành và sắp trở thành bà cụ răng trắng (vì em có đi tẩy răng ở VN trước khi qua Australia và em giữ răng cũng kỹ lắm). Vì vậy em không hứng thú với những trò chơi tình yêu, mèo vờn chuột nữa rồi. Thôi thì dù cô bạn xinh xinh của anh có cưới anh hay không thì em cũng xin lỗi là em (gần như) là không còn quan tâm nữa.

Cái bánh pizza mà anh cắt thành 10 mảnh rồi muốn liền lại như xưa đâu có được, thôi
anh đi mua cái bánh phô mai (cheesecake) khác để ăn vậy, chứ muốn gắn cái pizza này lại như xưa khó lắm! Mua cái khác thôi anh yêu à!

Em đi học đây anh yêu. Trên đường về em sẽ ghé mua một cái pizza khác và tiếp tục sự nghiệp học để "dựng nước và giữ nước" của cha ông ta. Em xin lỗi anh yêu vì đã ăn hết cái bánh pizza 10 mảnh cũ rồi ạ! Em phải mua cái mới thôi, nhưng lần này em sẽ không cắt nó thành 10 mảnh nữa mà sẽ để nguyên cái ăn cho nó đã! Anh cũng mua một cái bánh cheesecake khác ăn đi nha. Hồi ở VN em nhớ cứ hễ đi chơi với anh ở Highland
là anh ăn cheesecake, khiến em bây giờ cũng có thói quen ăn cheesecake nữa nè anh yêu!

Thôi em tạm dừng ở đây. Biết anh chẳng bao giờ đọc nên em mới viết! Anh mà đọc được chắc mặt anh xám như con cá nhám, rồi phòng anh chắc cũng đầy hình em (để anh phóng phi tiêu) quá!

Em nhớ anh nhiều lắm (đặc biệt lúc đi ăn phở, mà sao phở bên đây dở quá anh ơi, khi nào em về VN anh dẫn em đi ăn phở Tàu Bay lại nhé).

Th.

Tái bút: Hồi chiều anh bạn hàng xóm đi du lịch về, vừa gặp là ôm em một cái và xiết chặt đến nỗi em muốn ngộp thở (anh đừng vội tưởng em là con gái hư gặp ai cũng ôm nhé vì văn hóa bên này nó thế anh ạ, mà từ hồi ở VN là em cũng thích ôm và được ôm rồi). Lúc ôm anh ấy, tự nhiên em nhớ đến anh kinh khủng. Anh ấy mà biết em ôm anh ấy mà nghĩ đến anh chắc anh ấy lại đi mua pizza về ăn thôi!

Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ