Quần áo

Quần áo

13 thg 12, 2011

Tôi nên bước tiếp hay dừng lại?

Tôi cứ suy tư mãi về một tình yêu vừa mới bắt đầu. Tôi không biết mình có nên tiếp tục bước đi hay dừng lại...


3h sáng! Giờ này mọi người đã chìm sâu vào những giấc mơ thì tôi lại thao thức không ngủ được. Tôi cứ suy tư mãi về một tình yêu vừa mới bắt đầu. Tôi không biết mình có nên tiếp tục bước đi hay dừng lại. Ở cái tuổi 26, một số người bảo rằng tôi nên tính chuyện chồng con vì giờ công việc cũng ổn định rồi. Phụ nữ mà sinh con muộn cũng không tốt cho con cái sau này. Còn một số người khác bảo rằng cứ từ từ rồi tính đến chuyện chồng con. Cứ để thời gian làm con người ta chín chắn hơn thì trong hôn nhân sẽ không bị đổ vỡ hạnh phúc gia đình.

Tôi cũng trải qua vài ba mối tình ngắn có và dài cũng có nhưng tôi đã không đặt “dấu chấm hết của cuộc sống độc thân” vào anh chàng nào cả. Vì gần như họ đều không cho tôi cảm giác bình yên, họ luôn đặt vấn đề tình dục trước hôn nhân với tôi. Họ đã rót vào tâm trí của tôi rất nhiều mật ngọt của mùa xuân, thứ mật có thể giết chết tình yêu trong sáng. Tôi cảm thấy sợ đàn ông đến nỗi bạn tôi bảo rằng thấy chữ “ghét đàn ông” trên nét mặt, ánh mắt nhìn, lời nói… của tôi. Nhiều lúc tôi cảm thấy hay là mình cứ nhắm mắt cuốn theo vòng xoáy tình yêu hiện đại.

Tôi quyết định không yêu ai nữa mặc cho số phận đến đâu thì đến. Rồi 4 tháng kể từ khi mình đưa ra quyết định không yêu ai tôi đã gặp anh - một người không đẹp, da đen như hòn than, anh rất giản dị không xa hoa. Ở anh có sự chất phác của người nông dân, anh rất chăm chỉ cần cù, anh chỉ biết làm việc bất kể thứ 7 hay chủ nhật. Anh là một thợ điện! Bên anh lòng tôi như mặt hồ phẳng lặng rất bình yên, không xô bồ nhộn nhịp như chốn đô thị.

Tôi là một cô gái cũng có nhan sắc, trong giao tiếp tôi không dám đặt mình lên vị trí như một giám đốc nhưng tôi cũng được mọi người rất yêu mến. Bên cạnh tôi có không ít những vệ tinh luôn mong tìm một cơ hội trong trái tim tôi nhưng tôi đã chọn anh là người ngược lại với tất cả những người kia.

Tôi mong anh là một bến đỗ an toàn cho tôi. Mọi người bảo anh đi với tôi không đẹp đôi, không được điểm 10. Nhưng tôi mặc kệ những lời đó vì tôi nghĩ chủ yếu anh yêu tôi, sống chân thật vậy là đủ với tôi. Đẹp đôi mà giả dối lòng thì đẹp để làm gì. Rồi tôi quyết định tìm hiểu xem anh có phải là người cuối cùng của đời tôi hay không...


Đã ngày thứ 25 tôi biết anh, tôi không biết mình có nên bước tiếp hay dừng chân đây. Tuy anh chân thành, ngày nào cũng gọi điện, nhắn tin. Không biết có phải do tôi quá cầu toàn hay không. Tôi hay giận dỗi mỗi lần anh thất hứa, dù biết anh rất bận, anh thất hứa với tôi cũng do anh bận việc quá quên cả lời hứa. Biết nhau 25 ngày thì 20 ngày anh thất hứa vì công việc và vì anh quên tuy việc anh hứa không to lớn. Nhưng tôi không chịu được vì tôi ghét nhất nói mà không làm, tôi rất nóng tính, tôi không có tính kiên nhẫn.

Anh ham làm việc tới nỗi ngày 20/11 anh bảo tôi về ra nhà anh chơi. Tôi nghĩ mình cũng nên đi chơi cho biết nhà và gia đình anh. Tôi hỏi anh có nói với mẹ anh là dẫn tôi về nhà chơi không. Anh trả lời có. Tôi đinh ninh và hơi lo lắng khi đến nhà anh sẽ sao đây, nói chuyện gì đây và thấy rất ngại ngùng, tôi tưởng tuợng là gia đình anh sẽ vui vẻ tiếp đón tôi. Mọi người biết không khi tôi đặt chân vào nhà anh đồng hồ đã điểm 11h trưa, tôi đang lo là mình vào hơi trễ không giúp được việc bếp núc. Thế nhưng nhà anh chỉ có em trai anh ở nhà, bố mẹ anh đi làm ngoài vườn chưa vào nhà nghỉ trưa. Tôi thấy hụt hẫng vô cùng, đã thế anh chở tôi vào nhà xong là anh bỏ đi làm công việc của anh. Còn tôi với cậu em trai, cơm và thức ăn thì chưa nấu, thế là cậu em trai anh đi nấu cơm. Còn tôi đành an ủi mình rằng thôi thì kệ vậy tới đâu hay tới đó tôi cũng phụ nấu món đơn giản. Tới khi bố mẹ anh vào nhà thì cũng bất ngờ vì có cô gái lạ ở trong bếp nhà mình... Tôi thì ngại ngùng. Rồi bữa cơm trưa cũng qua đi trong không khí bình thường như mọi ngày với anh. Còn tôi xin cáo lui ngay sau bữa trưa, tôi buồn và đi lang thang nghĩ chán nản. Tôi ghét anh… Cho tới hôm nay tôi cũng không thể quên được cảm giác lần đầu tiên ấy.

Tuy anh đã xin lỗi tôi và hứa không như vậy nhưng tôi thấy tôi nên quyết định không yêu ai có khi lại tốt hơn. Không phải suy nghĩ nhiều, cứ từ từ mặc cho số phận... Mỗi lần thấy anh buồn tôi lại thấy thương cảm. Anh cứ như vậy tôi cảm thấy bực mình lắm chẳng lẽ ngày nào cũng giận dỗi nhau cũng không được. Theo các bạn tôi nên cho anh cơ hội hay là tôi nên chấm dứt với anh?

Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ