Quần áo

Quần áo

19 thg 11, 2011

Tôi đã bỏ vợ như thế có tệ bạc và tráo trở không?

Người đời nếu ai chứng kiến cảnh cô ấy than khóc kể lể và xỉ vả chúng tôi ai cũng nghĩ tôi là người chồng tệ bạc, còn vợ tôi là kẻ giựt chồng.

Tôi viết ra đây câu chuyện của đời mình, một cách hoàn toàn trung thực. Tôi là con trai lớn của một gia đình nghèo khó 5 anh em. Từ thuở nhỏ tôi đã phải quán xuyến việc đồng áng của gia đình, vất vả quanh năm nhưng cũng chỉ đủ đắp đổi qua ngày. Năm đó do mất mùa và cha tôi làm ăn thua lỗ, cha mẹ tôi phải bán hết ruộng đất. Tôi và đứa em trai kế tôi được gửi ở nhà chú ruột


Hàng ngày tôi phải vừa học, vừa làm thuê làm mướn. Vợ chồng chú thím tôi thường xảy ra bất hòa. Chứng kiến cảnh thím tôi buông những lời lẽ tục tĩu chua ngoa trong khi chú tôi thì im lặng trầm tĩnh cho "yên nhà yên cửa", mơ ước về một người vợ hiền dịu, biết tôn trọng chồng dần dần được hình thành trong tâm trí non nớt của tôi.

Vì kinh tế gia đình ngày càng khó khăn nên con đường học hành của tôi dở dang khá sớm mặc dù tôi luôn đứng nhất nhì trong lớp. Tôi bắt đầu lên thành phố kiếm việc, ban đầu tôi làm công nhân, sau đó là bồi bàn, bốc vác... Hầu như toàn bộ tiền lương của tôi đều được gửi về cho cha mẹ và các em.

Sáu năm sau, trong quá trình làm việc, tôi may mắn gặp một người khách sang trọng, ông ấy có vẻ quý mến tôi và nhận tôi về làm việc ở công ty bất động sản. Từ đó, cuộc sống tôi được cải thiện hẳn. Từ tiền lương, đến kiến thức xã hội, kỹ năng làm việc, phong cách ứng xử... Dù học vấn thấp nhưng tôi thích nghi nhanh chóng với môi trường làm việc. Sự linh hoạt của tôi được đánh giá cao hơn khi tôi bắt đầu tìm được những hợp đồng mang lại lợi nhuận. Tôi vui vì công việc thuận lợi, cha mẹ khỏe mạnh và các em mình đều được tiếp tục học hành.

Làm việc được 5 năm, tôi dành dụm mua được một căn nhà ở một quận ven đô, tôi đưa cha mẹ và các em lên thành phố. Ban đầu hơi khó khăn, nhưng về sau cũng tạm ổn vì tôi xin được một vị trí nhân viên bảo vệ cho cha tôi, mẹ tôi nội trợ, còn các em tôi tiếp tục học hành và hỗ trợ tôi một số việc lặt vặt trong công ty tôi đang làm.

Công việc của tôi đòi hỏi phải ngoại giao nhiều, tôi thường tham gia vào những đêm tiệc tùng với công ty. Từ đây tôi bắt đầu tiếp cận với cuộc sống buông thả và xa xỉ. Bia rượu và những thú vui khác trở nên hấp dẫn với sự hiếu kỳ của một gã trai mới lớn. Rồi tôi quen khá nhiều bạn gái, một vài người trong số họ cũng thật lòng nhưng tôi chưa có ý định nghiêm túc với ai.

Một ngày nọ, một trong số cô gái đó đến tìm tôi. Nhà tôi không có ai, cộng với sự bạo dạn của cô ấy, sự nông nổi không biết lường trước hậu quả của tôi, chúng tôi đã vượt quá giới hạn. Đó không phải là lần đầu tiên của tôi mà cũng chẳng phải lần đầu tiên của cô ấy. Nhưng sự dễ dãi với bản thân và tình cảm chưa sâu nặng đối với cô gái ấy khiến tôi không quan trọng điều đó.

Mọi việc không rắc rối nếu cô ấy không có thai. Đến lúc này tôi mới rụng rời cả tay chân và bắt đầu hối hận. Tôi có con với một cô gái mà tôi chưa hiểu rõ sao? Tôi dẫn cô ấy đi khám bác sĩ thì đúng là cô ấy có thai thật. Tôi hoang mang quá nên đề nghị về việc kế hoạch cái thai và sau đó chúng tôi sẽ bàn bạc về đám cưới trong một tâm thế chủ động hơn, nhưng cô ấy khóc lóc ầm ĩ đòi tự tự. Đường cùng nên tôi đành nói thật với cha mẹ, sau khi hai gia đình gặp nhau, đám cưới chúng tôi diễn ra khá đơn giản, riêng tôi không mời bạn bè.

Vì hôn nhân không tình yêu nên chúng tôi thường cãi cọ, chủ yếu về tiền bạc vì tôi vốn nặng gánh gia đình. Hàng ngày tôi làm việc, còn cô ấy ở nhà gọi điện kiểm tra tôi hàng giờ. Sau đó cô ấy sống chung vơid gia đình tôi không được nên chúng tôi thuê nhà trọ bên ngoài. Nhưng cuộc sống ngày càng ngột ngạt khi cô ấy cố gắng cầm quyền tôi bằng giọng điệu đanh đá, thỉnh thoảng văng tục.

Tôi thực sự bị sốc, tôi không hiểu sao một người con gái phải nói là rất xinh đẹp kia có thể buông ra những lời lẽ thấp hèn thế được. Cô ấy rất dễ bị kích động, bình thường cô ấy cũng rất biết ứng xử, nhưng khi có chuyện không hài lòng thì cô ấy lại trở nên côn đồ, tục tĩu và sẵn sàng ăn thua đủ khiến lắm phen tôi phải ngỡ ngàng.

Tôi là người khá cổ hủ, đối với tôi người vợ như thế thật khó chấp nhận, nhưng tôi cắn răng chịu đựng khi nghĩ đến đứa con đang ngày càng lớn lên. Trong một lần cãi nhau, cô ấy vào bệnh viện để phá thai nhưng tôi phát hiện kịp thời và dẫn cô ấy về. Nhưng một tháng sau cô ấy nói "hư thai rồi" một cách nhẹ nhàng dửng dưng như thể đó là chuyện tất yếu.

Cô ấy còn nói tôi vừa nghèo khó vừa khó tính, không xứng với cô ấy. Tôi uất ức đến mức không nói được lời nào, nhưng sau đó vì chẳng thiết tha cô ấy mấy nên tôi cũng không thèm tìm hiểu nữa. Thậm chí tôi nghe có một niềm vui nào đó đang len lỏi khi tôi nghĩ tới việc giải thoát cho cả hai. Mà đúng vậy thật, sau 1 lần gây gổ kịch liệt, chúng tôi nói những lời đoạn tuyệt và cô ấy bỏ nhà về với mẹ ruột ở tỉnh. Còn tôi vẫn ở thành phố làm việc.

Cách đây gần mười năm, chàng trai 22 tuổi, học vấn thấp, không có người tư vấn như tôi cứ ngỡ rằng như thế là xong giống như 1 cuộc chia tay nam nữ đơn thuần, vì chúng tôi chưa đăng ký kết hôn. Nhưng cuộc sống không như vậy, một ngày nọ tôi nhận được điện thoại của một cô gái lạ. Cô ấy khóc nức nở với tôi rằng chồng sắp cưới của mình đang ngoại tình với vợ tôi, cô gái đưa cho tôi một loạt thông tin và phương tiện tìm hiểu.

Sau khi xác minh thì đúng vậy thật, anh chàng kia là bạn học phổ thông, đeo đuổi cô ấy mấy năm trời nhưng không được, nay họ lại lén lút với nhau. Lòng tự ái trong tôi nổi dậy, tôi đã tìm gặp nói chuyện với anh ta và cảnh cáo cô ấy. Thấy động, người đàn ông ấy rút lui an toàn, điều này ít nhiều để lại cho cô ấy nỗi hụt hẫng và đem đến cho tôi cảm giác vừa tổn thương vừa khinh bỉ.

Chuyện đến tai hai gia đình, họ khuyên cô ấy trở lại thành phố với tôi, khuyên vợ chồng tôi hòa thuận trở lại. Mặc dù tôi không đồng ý nhưng với sự thành tâm của cô ấy, cộng với ý nghĩ về một người đã từng có con với mình nên tôi miễn cưỡng chấp nhận. Thời gian sau đó tôi cũng vui mừng vì cô ấy thay đổi tính nết. Vậy là 5 tháng sau cô ấy lại mang thai, nhưng khi mà tôi bắt đầu quan tâm và ưu ái cô ấy hơn thì cũng là lúc bản tính hung dữ của cô ấy lại trỗi dậy.

Biết tôi thương đứa con trong bụng cô ấy bắt đầu lấn lướt, mạt sát tôi mỗi khi không có chuyện hài lòng. Tôi vô cùng mệt mõi, nhưng mẹ cô ấy thường vỗ về tôi "Tại mẹ cưng chiều nó từ nhỏ nên tính khí ngang bướng, hơn nữa phụ nữ bầu bí thường cộc cằn, con cố nhịn vợ 1 chút cho yên chuyện nha con". Tôi cũng cố gắng nhường nhịn. Ngày sinh nở, tôi không lấy làm vui mấy vì con tôi chẳng giống cha hay giống mẹ, nhưng tôi vẫn thưong yêu đứa nhỏ.

Tính cô ấy khá hời hợt nên một tay tôi chăm sóc bé về đêm. Năm này qua tháng nọ, thằng bé ngày càng lớn mà tình cảm vợ chồng tôi không hề được cải thiện. Thằng bé lúc nào cũng quấn lấy tôi, nên cô ấy có nhiều thời gian rảnh rỗi. Vài lần đi làm về thấy cô ấy tụ tập đánh bài tôi sợ cô ấy sinh hư nên xin việc cho cô ấy tại một cửa hàng bán quần áo, con gửi bên nội. Nhưng chẳng có nơi nào cô ấy làm việc được quá 3 tháng với cùng 1 lý do: cãi nhau với chủ tiệm. Vậy là cô ấy lại ở nhà nội trợ và chăm sóc con.

Tôi từ nhỏ chỉ biết làm ăn, không thuốc lá, không rượu chè, không bài bạc, chỉ mỗi tội là công việc tôi không ổn định thời gian và thỉnh thoảng tham gia tiệc liên hoan với anh em, nhưng cô ấy thì đưa ra giờ giới nghiêm, vì vậy mà tôi thường về nhà cha mẹ ruột ngủ vì cô ấy nhất quyết không chịu mở cửa, thậm chí còn quăng đồ của tôi ra ngoài đường.

Tôi nuốt đắng cay vì nghĩ đến con. Hàng ngày nhìn bạn bè vợ chồng hòa thuận, tôi bắt đầu nuôi ao ước về một người vợ ngoan hiền hơn. Và ý nghĩ về cuộc chia tay bắt đầu hình thành trở lại, tôi dự kiến đó là ngày con tôi lớn thêm một chút nữa.

Năm con tôi 3 tuổi là lúc tôi dành dụm mua được một căn nhà riêng, chúng tôi dọn ra nhà mới. Cô ấy vẫn rất xinh đẹp, nhiều người để ý. Một ngày chủ nhật tình cờ khi tôi đang cầm điện thoại của cô ấy thì có một tin nhắn đến với nội dung hẹn hò. Tôi gọi lại số máy đó, phát hiện đó là người đàn ông bán sim card điện thoại gần nhà. Qua điều tra tôi biết họ đã hẹn hò với nhau nhiều lần. Tôi gần như điên loạn, tôi dằn vặt cô ấy và bỏ đi.

Sau đó vì công việc, vì nhớ con, tôi lại quay về, nhưng lần này tôi bắt đầu khác đi. Phải nói thật lòng là tôi đã không còn coi cô ấy là vợ nữa. Tôi không quan tâm cô ấy đi lại với ai và tôi bắt đầu sống buông thả thực sự. Công việc thuận lợi, tiền kiếm được ngày một nhiều nhưng tôi đều đốt hết trong vũ trường và những mối tình không chân thật. Tôi suy nghĩ khá tiêu cực về những người phụ nữ nói chung.

Cứ như thế, tình cảm 2 chúng tôi ngày một xấu đi, chúng tôi bắt đầu bàn bạc về việc chia tay. Vì nghĩ rằng chưa đăng ký kết hôn nên chúng tôi đã không đưa nhau ra tòa mà chỉ mời hai bên gia đình và nói rõ. Mặc dù mọi người khuyên can chúng tôi hết lời nhưng không cứu vãn được. Tôi ra khỏi nhà, thỉnh thoảng chỉ về để thăm con và tiếp tục lao vào những cuộc ăn chơi cho tới ngày tôi gặp em.

Tôi đến với em không nằm ngoài ý định "qua đường" nhưng gương mặt hiền dịu và tấm lòng phúc hậu của em khiến tôi muốn nâng niu em đến mức không nỡ "chạm vào". Với tôi, thật không khó khăn gì khi chinh phục một cô gái giàu tình thương người mà lại thiếu kinh nghiệm sống như em. Thế nhưng thực tế lại ngược lại, phải vất vả lắm em mới nhận lời yêu tôi sau 6 tháng trời. Em xinh đẹp, học thức cao, cư xử nhã nhặn, lại yêu tôi. Tôi ngất ngây trong hạnh phúc. Em đúng là giấc mơ của tôi!

Chúng tôi yêu nhau hơn nửa năm. Con tôi đã vào lớp 1, tôi bắt đầu nuôi quyết tâm cưới em cho bằng được. Vì vậy tôi quyết định chia tay với vợ cũ, nhưng cô ấy không đồng ý và làm ầm ĩ. Tôi hiểu rằng việc này chắc chắn phải được giải quyết trên tòa án. Tôi đưa ra thỏa thuận là sẽ tặng cho cô ấy toàn bộ tài sản kể cả xe cộ của tôi nếu cô ấy đồng ý ký đơn. Vậy là cô ấy đồng ý. Sau khi hoàn tất việc tặng cho trên phòng công chứng cũng là lúc tòa án thụ lý đơn. Cuối cùng thì chúng tôi cũng nhận được quyết định không công nhận là vợ chồng, cô ấy nuôi con và không yêu cầu cấp dưỡng.

Ly hôn xong, tôi bắt đầu nói thật với gia đình em về hoàn cảnh của mình. Gia đình em kịch liệt phản đối, em mặc dù cũng rất sốc nhưng vẫn quyết định lấy tôi, mẹ em rất buồn. Hai tháng sau, tôi đám hỏi với em và chúng tôi đăng ký kết hôn sau đó. Vì vợ cũ không hay biết nên không gây phiền nhiễu. Nhưng đến 6 tháng sau, khi gia đình tôi đi cưới em thì vợ cũ nhận ra thực tế rằng sự chia tay của cô ấy và tôi có liên quan đến 1 người phụ nữ khác, nên cô ấy kéo theo mẹ ruột và vài người dì ruột chửi rủa mắng nhiết thậm tệ gia đình tôi, quậy phá vợ sắp cưới của tôi khiến chúng tôi không hề yên ổn.

Cứ như thế, cô ấy cứ nuôi lòng hận thù mà gây phiền toái vợ chồng tôi cho tận tới ngày hôm nay khi mà chúng tôi đã cưới nhau hơn 1 năm rồi. Chúng tôi đã nhiều lần giải quyết tại công an, ủy ban...nhưng sau đó thì đâu cũng lại hoàn đấy. Tôi càng ngày càng ghê tởm cho cái tính hung hãn của vợ cũ.

Tôi đã tặng cho cô ấy tất cả tài sản nhưng tháng nào cô ấy cũng đòi tiền này tiền nọ và chửi rủa chúng tôi. Nhiều khi tôi nghĩ không biết tôi bỏ vợ cũ như thế có quá tàn nhẫn như người ta vẫn trách tôi không, mà sao cô ta hận thù tôi đến vậy? Người đời nếu ai chứng kiến cảnh cô ấy than khóc kể lể và xỉ vả chúng tôi ai cũng nghĩ tôi là người chồng tệ bạc, còn vợ tôi là kẻ giựt chồng.

Chỉ tội nghiệp cho vợ tôi, cô ấy không đáng để nhận những tổn thương này. Tôi luôn tìm cách bù đắp cho vợ mình, nhưng vẫn không khỏi suy nghĩ về chuyện cũ. Liệu tôi có sai ở chỗ nào khi bỏ 1 người phụ nữ như thế không?

Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ