Nếu không thể tha thứ, xin đừng yêu em!
Em hạnh phúc vì mình được cứu sống, và cảm kích vì được anh yêu, giống như con thiêu thân em cháy hết mình với tình yêu của anh.
Em – một cô gái quê ngờ nghệch, bị gã cha dượng đốn mạt chiếm đoạt đời con gái trong trắng. Quá phẫn uất, em bỏ nhà lang thang lên thành phố, không tiền bạc, không người thân, không nghề nghiệp, lại gày gò, xanh xao, đi xin làm việc gì cũng bị từ chối.
Có lúc cùng đường em đã nghĩ đến chuyện quyên sinh, nhưng hình như ông trời vẫn bắt em phải sống để trải nghiệm những đắng cay tột cùng của cuộc đời, vì thế đã xui khiến em gặp mẹ nuôi. Mẹ nuôi chăm bẵm em như một đứa trẻ, chiều chuộng em vô điều kiện khiến em cảm động ơn huệ của mẹ nuôi lắm.
Mãi sau này em mới biết đó là cái bẫy, thực chất mẹ nuôi là một “mẹ mìn” chính hiệu, vì muốn em trở thành cái máy kiếm tiền cho bà ta, nên mẹ nuôi đã vỗ béo em thành một thiếu nữ mỡ màng, xinh đẹp, rồi bắt em “đi khách”. Dù em không muốn, dù em tìm mọi cách thoái thác, cuối cùng em vẫn phải chấp nhận theo yêu cầu của mẹ nuôi. Em trở thành một cô gái làng chơi chính hiệu, được nhiều gã đàn ông ve vãn.
Em cứ tưởng cuộc sống của mình sẽ trôi qua mãi trong tăm tối như thế, cho đến khi gặp lại anh. Anh là mối tình đầu vụng dại, em đã phải chôn vùi tận sâu trong lòng từ giây phút bị gã cha dượng vô lương tâm hãm hại. Chúng ta gặp lại nhau trong hoàn cảnh thật trớ trêu, anh cùng bạn bè đi nhậu, rồi nảy sinh ý định “tìm hoa”, em ngỡ ngàng, đau đớn, tưởng như tim mình ngừng thở trong phút giây gặp lại.
Tình yêu xưa tưởng đã vùi sâu, chôn chặt, nhưng vừa gặp lại đã bùng cháy dữ dội trong tim em. Và anh, vì vẫn còn yêu em, nên đã dồn hết số tiền dành dụm để chuộc em ra khỏi cái chốn bùn nhơ em đang sống.
Em như kẻ chết đuối được anh ném cho cái phao, cảm kích và hạnh phúc lắm, em vội vã theo về sống với anh. Em vui vì đã rút được chân ra khỏi chốn bùn nhơ, nghĩ rằng cuộc đời mình từ đây sẽ ngập tràn hạnh phúc.
Nhưng, hạnh phúc mới chỉ nằm trong tưởng tượng của em, còn cuộc sống thực tế lại không toàn màu hồng như em mơ ước. Cảm xúc yêu đương rồi cũng qua, mỗi ngày chúng ta phải đối diện với thực tế cuộc sống. Em không biết làm gì, nói đúng hơn từ khi trưởng thành, em đã quen với những chốn ăn chơi với những thú vui hưởng thụ. Sống với anh, em bắt mình phải quên sạch sẽ cái quá khứ nhơ bẩn đó, ngày 3 bữa nấu nướng, giặt giũ và chờ đợi anh về.
Đồng lương của anh cũng không dư giả gì, lại phải chi phí thêm nhiều cho em, những đồng tiết kiệm cuối cùng cũng được đem ra tiêu. Hết tiền, anh buồn, anh cáu kỉnh.
Anh ơi, em đã trải qua trong cùng cực cay đắng, có đói khổ nào, em không chịu được đâu. Em thà ăn đói, mặc rét nhưng được anh yêu thương, che chở em cũng mãn nguyện rồi…
Em sợ lắm tiếng thở dài cố nén của anh. Em sợ mỗi khi đêm xuống, anh chăm chăm dò xét cơ thể em, rồi anh dằn vặt mình chỉ là thằng “đổ vỏ”. Anh vẫn hiểu rằng trái tim em chỉ có một, luôn đập loạn nhịp vì anh, luôn hướng về anh, vậy sao anh không thể vì tình yêu vẫn dành cho em mà tha thứ cho quá khứ lỗi lầm của em?
Em không thể chịu nổi những buồn vui, hậm hực bất chợt của anh mỗi khi bên nhau. Lúc anh dịu dàng, lúc anh như con thú hoang, cào cấu, giằng xé cơ thể em, chán chê rồi buông một câu: “Em thấy thỏa mãn chưa? Em thích như này lắm mà!?”.
Con tim bé nhỏ của em, từng đêm, từng đêm rỉ máu. Em âm thầm khóc đến héo mòn, cạn kiệt sức lực, nhưng đối diện với an hem vẫn giả vờ nói cười, giả vờ vui vẻ… Em sợ lắm anh lại bỏ em, sợ rằng bên em chẳng còn ai để yêu thương, bấu víu.
Hôm qua, anh đi nhậu ở đâu về, say khướt, anh lại hành em theo cái cách của anh, rồi nôn ọe, rồi lải nhải nhiếc em là con điếm, rằng anh không thể chịu nổi mỗi khi tưởng tượng cảnh em trong vòng tay hết thằng đàn ông này đến thằng đàn ông khác…
Em khóc.Em trằn trọc. Thức trắng. Rồi đưa ra một quyết định đau đớn: em phải rời xa anh!
Tối nay đi làm về, anh đừng ngạc nhiên khi không thấy hình ảnh quen thuộc của em bên cửa trông ngóng. Anh đừng buồn với những chuỗi ngày trống vắng sau khi em rời xa. Hãy đọc những dòng thư em để lại, ở đó là những dòng thư có máu và nước mắt, là tình yêu em dành trọn cho anh. Có lẽ, em không mong ngày chúng ta gặp lại! Em sợ lắm chuỗi ngày dằng dặc phía trước, nhưng em không đủ can đảm mỗi ngày nhìn anh đau khổ dằn vặt…
Hãy để em rời xa anh nhé! Nếu không thể tha thứ, xin đừng yêu em!!!
Nhãn: Nơi chia sẻ
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ