Quần áo

Quần áo

6 thg 11, 2011

Chiến thắng 'canh bạc đời' khủng khiếp

Cô đã đánh mất tất cả những gì quý hơn ngàn lần cái mà cô đã có. Huyền phải trở về với tư cách một chiến binh anh hùng đã chiến thắng sự mặc cảm hèn yếu của chính mình!

Ra khỏi phòng Giám đốc Hoàng Lưu, Huyền lau giọt tủi còn đọng trên gò má, đảo ánh mắt nhìn trước sau như tên trộm. Quả tình cô vừa làm một việc đáng ghê sợ hơn kẻ trộm. Nghẹn thở trong lồng ngực, một cảm xúc mừng, lo, hoảng hốt thật khó tả. Khoác vội chiếc áo mưa, cô vừa khóc, vừa chạy như ma đuổi về nhà.

Huyền sốt ruột vì chồng cô - anh Vận đi áp tải hàng công ty chưa về, thằng Tèo ở nhà, trời tối một mình. May mà những giọt mưa mùa thu ướt nhòe gương mặt và nụ cười gượng gạo trên môi, khiến Tèo không nhận ra mẹ mình đã khóc rất nhiều.

Vợ chồng Vận Huyền là công nhân nghèo nhưng sống rất hòa thuận cùng đứa con trai kháu khỉnh. Họ luôn hài lòng với hạnh phúc đơn sơ của mình. Thế nhưng sự bình yên của gia đình họ không xuôi chèo mát mái mà gặp một biến cố. Công ty bên bờ vực phá sản, việc làm và thu nhập cạn kiệt, Giám đốc thông báo: Công ty có chỉ tiêu đưa 20 người đi xuất cảnh lao động. Ba trăm công nhân trước nguy cơ thất nghiệp nháo nhác như một đám tàn binh, lọt vào thế trận “bát môn kim tỏa”, mà cửa “sinh” vừa hé mở, chỉ đủ cho 20 người tốt phúc thoát nạn!

Ông Phùng - cha của Vận đang bệnh nặng. Vận ở lại chăm sóc thằng Tèo và phụng dưỡng cha, để vợ một phen bôn ba tìm cách “cứu nhà” là điều bất khả kháng! Gia đình Huyền không thể có khoản tiền lót tay cho ông Thọ - trưởng phòng tổ chức theo luật bất thành văn mà ai muốn đi lao động nước ngoài đều phải thực hiện.

Vì thế, Huyền phải vượt cấp lên gặp Giám đốc tại phòng riêng, giải trình hoàn cảnh éo le, mong được chiếu cố. Không ngờ bữa ấy cơn mưa sập tới. Dáng dấp gợi cảm, thân hình măng mọc của Huyền hiện diện trước cửa phòng Giám đốc như một tín đồ đến cầu xin Thượng Đế.

Đêm ấy, người đẹp và sếp, cả hai đều đạt nguyện vọng. Sếp thỏa mãn như con thú phàm ăn đã no mồi. Huyền lại bị lương tâm vò xé như cảnh cáo kẻ phản bội chồng. Cầm quyết định trong tay, Huyền phấp phỏng mong một đêm thức trắng bên chồng dẫu không nói được nửa lời tạ lỗi, cũng vơi bớt nỗi niềm trước ngày ly biệt.

Chuyến xe chở vật liệu do Vận mua về tới công ty thật trùng hợp với giờ xe cơ quan chở công nhân xuất cảnh lên Hà Nội sắp chuyển bánh. Huyền chia tay chồng vội vàng qua nước mắt!

Ở nước bạn, không chịu đựng nổi sự cắn dứt lương tâm, Huyền cầm lòng viết lên tất cả sự thật vào những trang thư đầy nước mắt gửi về cho Vận, vui lòng chịu sự phán quyết của chồng.


Lá thư của Huyền như một mũi dao đâm trúng vết thương tâm, làm Vận gục ngã vì quá sức chịu đựng của mình. Không còn đủ kiên nhẫn hồi thư cho vợ, anh chỉ nhắn tin vào điện thoại di động: “Em không có lỗi, mỗi người đều có quyền lựa chọn cách sống cho mình. Nhưng kể từ nay, em cứ lo cho cuộc sống của em bên đó. Mình tôi nuôi thằng Tèo. Dòng máu của tôi không cần sống bằng sự giàu sang nhơ nhuốc như em đã lựa chọn”.

Từ đó, những cuộc gọi điện của Huyền đều bị Vận cụp máy. Công Ty cơ khí sửa chữa tàu thủy vỡ nợ giải thể, Hoàng Lưu và Thọ vào tù vì những tội danh: Đưa, nhận hối lộ, tham ô của công. Bằng đôi tay khéo léo, kinh nghiệm trong nghề, Vận nhờ bạn bè giúp vốn, anh mở tiệm gia công cơ khí tại nhà làm kế sinh nhai.

Thấm thoắt đã 5 năm bươn chải xứ người. Đức tính cần cù, sáng tạo lao động và chi tiêu mực thước, số tiền Huyền dành dụm được cũng đáng kể. Kỷ niệm về một gia đình hạnh phúc ở quê hương Việt Nam trỗi dậy hành hạ cô từng giờ như mỉa mai trách oán cô vong bản, bội tình. Huyền quyết định trở về tìm lại một nửa hồn xác và giọt máu duy nhất còn lại của đời mình.

Sau những tháng năm nghèo khó, lỡ vận sa cơ, giấc mộng hoàng kim đang biến thành sự thật. Nhưng cô đã đánh mất tất cả những gì quý hơn ngàn lần cái mà cô đã có. Huyền phải trở về với tư cách một chiến binh anh hùng đã chiến thắng sự mặc cảm hèn yếu của chính mình! Vững bước ra phi trường, hướng về phương trời thân yêu, dưới áng mây hiền hòa bay nhè nhẹ, Huyền thầm nhủ đó là quê hương đất Việt!

Mấy bữa nay, Vận còn băn khoăn vì khoản viện phí phải nộp trước khi bố vào phòng phẫu thuật, dù ánh sáng hy vọng chỉ còn le lói vì khối u hiểm nguy vùng phổi. Bác sĩ trưởng khoa báo tin có một nhà hảo tâm trúng thưởng vé số rất lớn, tình nguyện đóng viện phí giúp cho những bệnh nhân ở phòng phẫu thuật trong tuần, yêu cầu không chụp hình, phỏng vấn, không tiếp người nhà bệnh nhân. Ông Phùng như có thêm sức mạnh niềm tin vào cuộc sống.

Trước giờ lên bàn mổ, ông dặn dò con cháu: “Nếu đây có phải là phút vĩnh biệt, bố mong con và cháu hãy nhớ: Mặt đất không chỉ toàn cỏ dại, gai độc mà còn có cây lương thực, cây thuốc quý, vàng bạc châu báu cũng ngay trong lòng đất. Đời rất công bằng, nhân hậu, địa cầu không chỉ là những kẻ ích kỷ, tàn bạo, mà còn có nhiều những tấm lòng vàng mà bố đang chịu ơn. Bố mong con cháu vun đắp lòng nhân ái, vị tha đền đáp ơn nghĩa cuộc đời đã sinh dưỡng những nhà hảo tâm đã đồng hành với bố hôm nay”.

Họ đâu ngờ nhà hảo tâm giấu tên, tránh gặp mặt gia đình bệnh nhân chính là cô Huyền sau khi trở về gián tiếp chăm sóc bố chồng vượt qua bệnh hiểm nghèo. Huyền không trúng vé số. Cô đã phải chiến đấu và chiến thắng vượt qua canh bạc đời khủng khiếp.

Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ