Cha dượng "dở trò" thì đã sao?
Tình yêu của bạn vẫn còn đó, nhưng riêng với anh ta, có thể tình yêu không đủ lớn để che lấp nỗi ám ảnh quá khứ.
Tôi hiểu rất rõ và cảm thông với hoàn cảnh tậm trạng bạn. Sự thật bị cha dượng "dở trò" đã làm bạn vô cùng đau khổ nhưng, hãy cố gắng lên bạn ạ. Làm người ai cũng có ít nhất 1 ước mơ. Có ước mơ rất lớn, có ước mơ rất đỗi bình dị nhỏ bé nhưng vẫn tựu chung 1 điểm là cái kết của ước mơ đó là điều gì đó và ngày mai sẽ tốt hơn điều ta đang có ngày hôm nay. Như người nghèo mơ có ngày khá giả hơn, kẻ giàu mong được nhiều hơn nữa cái mình có hôm nay. Tất cả đều xuất phát từ lòng tham con người: không có muốn cho có, có rồi muốn có thêm. Nhưng, mấy ai biết cách nắm giữ cái điều mình đã đạt được từ giấc mơ của mình !? Thường con người ta ít nhận thấy cái điều mình đã và đang có, ta cứ mãi đi tìm thứ mình chưa có và luôn cố gắng đạt được nó bằng mọi cách.

Tình yêu của các bạn vẫn còn đó, nhưng riêng với anh ta, tình yêu không đủ lớn để che lấp nỗi ám ảnh quá khứ. Cái tôi của người đàn ông bao đời nay luôn rất lớn. Nên dù yêu nhưng tình yêu đó chưa đủ mạnh để giúp anh ta có đủ dũng khí gạt bỏ cái tôi của mình mà tha thứ. Bạn đau khổ khi bị dằn vặt nhưng bạn không biết rằng kẻ đi dằn vặt người khác như anh ta, đặc biệt là dằn vặt người mình thương yêu nhất cũng đang đau khổ không kém. Bởi nếu không yêu, anh ta đã không cứu bạn ra khỏi vũng lầy trong quá khứ và nếu không còn yêu bạn nữa anh ta đã không "lúc dịu dàng, khi bất chợt là con thú hoang" đến tận hôm nay. Chỉ có điều, từ ngày kéo bạn ra khỏi vũng lầy trong rừng, nơi bạn lạc vào ấy, anh ta không biết cách đưa bạn ra khỏi cánh rừng đó, anh ta không biết cách tắm gội cho hết những phần bùn còn dính lại trên người bạn sau đó. Cứ lẩn quẩn mãi nên có đi đâu, dù bao lâu rồi anh ta cũng nhìn thấy vũng bùn xưa kia, nơi nhắc nhở "ký ức".
Và bạn, lẽ ra không nên âm thầm rút lui thế này. Anh ta đã tự biến mình thành kẻ yếu đuối, khôg có bản lĩnh đủ mạnh để chiến thắng tự ái và đập tan những cơn ghen của mình... Còn bạn lại đang tự đánh mất hạnh phúc trong tay mình bằng cách trốn chạy bản thân. Bạn không vượt qua được rào cản mình, vừa là nạn nhân vừa là nguyên nhân của sự giằng xé cảm xúc của cả 2 này để tìm cách hóa giải nó bằng tình yêu chân thành, để nắm giữ thứ mà bạn đã có. Nay cũng chỉ vì muốn giải thoát bản thân mà thay vì tìm cách cứu vãn bạn lại bỏ cuộc, hủy bỏ công sức gây dựng mà 2 người đã cố vượt qua khó khăn để có nhau ngày nào. Như vậy có đáng không?
Sao không ở lại và ngồi xuống nói với nhau cho hết nỗi lòng trăn trở, sự đau khổ âm thầm bấy lâu nay để giúp nhau giải tỏa sự nặng nề này? Sao không bày tỏ tình yêu để cứu vớt hạnh phúc đáng có? Sao không một lần ngồi lại nói cho nhau nghe những mong muốn để mang lại hạnh phúc cho cả hai? Tại sao phải chịu đựng nhau trong đau khổ để kẻ thì tự dằn vặt bởi quá khứ, kẻ thì ra đi bởi không chịu đựng được hiện tại?!
Nếu anh ta đang chờ đợi bạn trở về thì đừng chần chờ đánh mất cơ hội tìm lại hạnh phúc cho mình nữa. Ở 1 góc độ nào đó bạn là nguyên nhân của sự việc dù bạn cũng là nạn nhân của quá khứ. Hãy là 1 người đàn bà thông minh nhưng khôn khéo, giúp anh ta quên đi quá khứ của bạn. Chúc bạn mạnh mẽ và có đủ niềm tin để vượt qua quá khứ nhé!
Nhãn: Nơi chia sẻ
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ