Quần áo

Quần áo

17 thg 10, 2011

Mượn tình để bù đắp cho chồng

Có thể bạn bảo tôi đang làm những trò quá sức ngu xuẩn, nhưng tôi không sao vứt ra khỏi đầu những ám ảnh về quá khứ. Tôi vẫn luôn thấy mình không xứng đáng với anh


Rất khó khăn tôi mới dám kể lại câu chuyện này. Vì khi nhắc tới nó, là tôi phải tự đối mặt với những dằn vặt từ sâu thẳm tim mình…

Ngày tôi đến khóc như mưa như gió với Hoàng là khi bào thai trong bụng tôi đã được 7 tuần. Đó là kết quả của sự điên cuồng muốn giành lấy anh ta – người yêu lúc đó của tôi – khỏi tay những cô gái khác. Tôi nghĩ, một đứa con đủ níu giữ một gã đàn ông. Không ngờ, anh ta rũ tôi như chán một thứ đồ chơi đã hết “date”. Hoàng, người âm thầm yêu tôi, và cũng là người bạn khác giới tôi cho là tốt nhất và đáng tin nhất trong số bạn bè đại học, đã bao lần khuyên tôi bỏ gã đàn ông tồi tệ đó đi. Rồi cũng là Hoàng, đau đớn nhìn tôi vật vã chạy theo anh ta và dấn sâu vào những cơn chơi thâu đêm suốt sáng.

Tôi không biết tìm ai để khóc ngoài Hoàng lúc này. Và rồi, chính Hoàng chứ không phải người yêu tôi đưa tôi đi từ bỏ sinh linh trong bụng mình. Tôi đã gần như tuyệt vọng, gần như mất niềm tin vào tình yêu, thì Hoàng lại là người khiến tôi choáng váng, khi anh nói muốn cưới tôi, vì anh luôn yêu và sẵn sàng bước qua mọi chuyện cũ của tôi để có tôi làm vợ! Mặc cho tôi ra sức từ chối, nhưng anh vẫn quyết. Và đám cưới diễn ra. Tôi hoang mang, rối trí, nhưng tôi đã không thể từ chối, vì một đứa con gái như tôi làm gì còn chỗ dựa nào tốt hơn anh nữa!

Ngày tôi về làm vợ Hoàng, nấu bữa cơm đầu tiên cho chồng, bưng bát lên mà thấy nước mắt cứ trào ra. Tổ ấm là thế này đây, không giống bất cứ thứ gì tôi hình dung suốt quãng thời gian tôi đâm đầu theo kẻ chỉ coi tôi như thú vui miễn phí. Tôi hận mình nông cạn. Tôi thấy đau buốt tâm can vì nghĩ tới lần đầu tiên của mình – như cách bà mẹ tôi khi còn sống vẫn gọi là “khoảnh khắc thần thánh của con gái” – đã không thể dành trọn cho chồng.

Tiếc là tôi phung phí nó cho kẻ chẳng ra gì. Tôi thậm chí còn bị hắn ta lừa đời con gái bằng mấy viên thuốc lắc mà chẳng hay biết, tỉnh dậy chỉ thấy ê chề và đau đớn. Có lần, anh ra còn rủ tôi “bay và vui” chung cùng mấy thằng bạn, vậy mà tôi cũng điên cuồng hiến mình cho chúng. Càng hận mình, tôi càng khóc, chồng tôi cứ thế vừa ngồi lau nước mắt cho vợ, vừa dỗ vợ ăn cơm.

Đêm đầu tiên gần gũi nhau, Hoàng dù biết tôi không còn nguyên vẹn nữa, nhưng vẫn nhẹ nhàng, cẩn thận, nâng niu thân thể tôi. Một phần cũng bởi tôi là người phụ nữ đầu tiên của anh. Tôi nhìn cách anh lúng túng cởi từng cái khuy áo, khuôn mặt vừa hồi hộp, vừa khao khát khi tôi bắt đầu gỡ giúp anh những thứ vướng víu trên người mà lòng thấy thương chồng mình vô hạn. Rồi khi môi tôi thuần thục lướt trên thân thể anh, thì cả người anh như dâng lên dập xuống với cảm giác mê đắm đến tận cùng.

Anh ghì lấy vai tôi, ngậm lấy vành tai, thì thầm nói yêu tôi trong từng hơi thở. Lúc ấy, tôi thấy mình thật xấu xa, không ra gì. Tôi còn gì để cho chồng tôi? Chẳng còn gì với một quá khứ chơi bời, thác loạn đến bệnh hoạn…

Sống bên Hoàng, tôi cảm nhận rõ yêu thương anh dành cho tôi. Tôi như biến đổi hoàn toàn, thu mình về làm một cô vợ ngoan ngoãn và nỗ lực chiều chồng bằng tất cả khả năng của mình. Tôi nghĩ chồng tôi xứng đáng được như thế, và tôi cũng cần một cuộc sống mới để lấp dần những ngày tháng làm điên loạn với lũ bạn bè của gã người yêu cũ mà tôi không muốn nghĩ đến. Chồng tôi tránh những câu hỏi mà bạn bè dò xét về vợ mình, còn tôi thì mỗi lần cùng anh đi dự một đám cưới, thăm một đứa bạn mới sinh con, lại chạnh lòng ước giá mình mang được cho chồng cảm giác trong trẻo ban đầu như những cặp đôi kia đang có…

Chính bởi những ám ảnh ấy mà tự dưng tôi nảy ra trong đầu ý định bù đắp cho anh, để anh được thoải mái với nhiều cô gái khác ngoài tôi. Tôi muốn anh được thử với những cô gái có kinh nghiệm chiều chuộng, bởi dù rất cố gắng nhưng tôi không thể chiều anh theo kiểu một “gái hư”, sự thuần thục ấy nhắc tôi nhớ quá khứ.

Tôi liên hệ với một cô bạn dân chơi, cô nàng này nhiều lần trước đây gạ tôi cho cô “check” anh, vì tôi từng giới thiệu anh là một ông bạn còn “zin”. Điều đó khiến cô ta bị kích thích! Bây giờ, cô ta lại hớn hở với ý tưởng “cơi nới cho chồng” của tôi. Cô ta bảo: “Yên tâm, trai nào chẳng ham của lạ, bạn cứ thoải mái như thế chính ra lại được chồng yêu. Khỏi nghĩ ngợi nhiều, cứ để đấy tôi “dạy” chồng hộ cho!”.

Cô ta đến nhà tôi nhiều dần, lần nào cũng với những chiếc váy ngắn cũn cỡn và cố tình cười cợt, động chạm vào chồng tôi. Anh cũng rất tự nhiên, không e ngại. Tôi thấy buồn, nhưng vờ làm ngơ đi. Tối hôm ấy, cô ta đến vào bữa cơm, mang theo rượu và đồ nhậu. Chúng tôi vui vẻ ngồi ăn cùng nhau. Rồi cô ấy mượn cớ say, xin phép ở lại qua đêm cùng vợ chồng tôi. Khi đó chồng tôi đã đi nằm trước, cô ấy cố tình lảo đảo chỉ mặc đồ lót bước ra khỏi phòng vệ sinh và ngả luôn xuống giường nằm cạnh anh. Tôi vờ đi lấy khăn ướt lau mặt cho cô, tắt đèn phòng để chỉ còn ánh sáng tối mờ mờ, rồi mở cửa chạy ra ngoài, ra vẻ như đi vứt rác. Tôi xách túi đồ bỏ lủi thủi đi trên phố, đầu óc quay cuồng.

Tôi không biết mình làm gì nữa. Cô nàng tôi “nhờ” quá dạn dĩ và sành sỏi, cô ấy thừa sức quyến rũ một anh chàng không có kinh nghiệm nhiều như chồng tôi. Sức nóng và sự cuồng nhiệt từ thân thể phụ nữ đã cố tình buông lơi kia, làm sao anh cưỡng được…

Tôi cứ vừa đi, vừa nghĩ đủ thứ. Khi đẩy cửa vào nhà, giật mình thấy chồng tôi ngồi ngủ gà ngủ gật ở góc sàn phòng khách. Tiếng chân tôi đánh thức anh dậy, anh lật đật chạy lại: “Vợ đi đâu đấy, anh tưởng vợ dọn trong bếp, không thấy nên anh đang định đi tìm em!”. Tôi cứ đứng giữa cửa, tự dưng nước mắt giàn giụa. Anh sững lại, vì anh quá hiểu tôi, nên có lẽ anh nhận ra chuyện gì đang quay cuồng trong đầu tôi. Chồng tôi bước lại, ôm tôi rất chặt. Anh không nói, chỉ đưa tôi khăn ăn để lau nước mắt…

Có thể bạn bảo tôi đang làm những trò quá sức ngu xuẩn, nhưng tôi không sao vứt ra khỏi đầu những ám ảnh về quá khứ. Tôi vẫn luôn thấy mình không xứng đáng với anh. Tôi cứ nghĩ một ngày nào đó, quá khứ ghê gớm của tôi sẽ sống lại trong anh, làm anh day dứt và đau đớn. Rồi anh sẽ bỏ tôi và tôi chỉ còn lại một mình… Nhiều đêm, tôi bừng tỉnh, mồ hôi ướt đẫm lưng. Tôi nhìn chồng ngủ hiền lành mà ứa nước mắt… Hãy giúp tôi với, làm sao để lòng tôi hết day dứt bây giờ?

Nhãn:

2 Nhận xét:

Tại lúc 14:21 25 tháng 10, 2011 , Anonymous Nặc danh nói...

Hãy học cách quên đi quá khứ, bạn sẽ cá hạnh phúc và hãy trân trọng điều đó.

 
Tại lúc 14:51 17 tháng 2, 2012 , Anonymous Nặc danh nói...

chong ban da yeu thuong ban nhu the tai sao ban lai fai dan dat chong minh. ban lam dieu do se chi lam kho anh ay ma thui. vi anh ay yeu ban nen khi thay ban buon thi lam sao chong ban vui duoc. moi nguoi deu co 1 wa khu va khong ai co the xoa bo no. hay de no vao trong 1 cai hop va cat di de minh con fai song voi hien tai va tuong lai.

mong ban va chong ban se mai mai vui ve ben nhau. hay nho 1 dieu " cai ma bay gio ban co the lam cho chong minh la phai cham lo cho gd ay va vui ve len". hay nho de khong phai an han ve sau nhe.

 

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ