Quần áo

Quần áo

12 thg 9, 2011

Mỹ Lệ ép con học 6 thứ tiếng

"Tuy chưa vào lớp một nhưng con tôi đã biết 3 thứ tiếng rồi nhé. Đó là hai bé rất giỏi tiếng Đức, Anh và Việt Nam trong số 6 thứ tiếng tôi bắt buộc phải học là Đức, Anh, Ý, Pháp, Tây Ban Nha và Trung Quốc".

Mỹ Lệ đã chia sẻ như thế về hai nhóc yêu của mình. Khác với một ca sĩ Mỹ Lệ lộng lẫy trên sân khấu hay tại cái buổi tiệc, “Mỹ nhân ngư” xuất hiện giản dị với chiếc áo thun trắng ba lỗ ôm sát người, quần jeans cá tính và gương mặt không son phấn. Khi phóng viên thắc mắc về phong cách thời trang đơn giản quá mức so với tiêu chuẩn của một ca sĩ nổi tiếng, đặc biệt với vị trí là một nhà thiết kế, bà chủ thương hiệu thời trang nổi tiếng đã cởi mở: “Ăn mặc cầu kỳ để làm gì? Tôi đâu cần mỗi khi ra đường là được người ta biết mình là ca sĩ Mỹ Lệ hay bà chủ thương hiệu thời trang. Cuộc sống với đầm dài, váy lộng lẫy có thoải mái không? Tôi là người năng động nên cứ giản dị càng tốt. Cứ như Mỹ Tâm đấy. Cô ấy ăn mặc rất đơn giản, thậm chí ra đường đội mũ lưỡi trai sẽ chẳng ai nhận ra cô ấy nhưng đó mới là cách sống được lòng người. Nói chung, có sao sống vậy thì mọi người mới nể vì tôi biết mình là ai".

20 năm nữa mới có “Diva Việt Nam”

- Chị bảo “Tôi biết mình là ai!”, vậy chị là ai trong cuộc đời này?

Tôi là Mỹ Lệ, là bản thân mình chứ là ai. Tôi cũng chẳng so sánh với ai, khờ lắm mới đi so sánh mình với người khác. Được làm chính mình là điều sung sướng nhất.

- Người ta bảo chị là người sống rất “biết mình, biết ta”. Phải chăng vì “biết mình, biết ta” nên chị mới chọn một điểm dừng đúng lúc. Và chính vì thế nên chị đã giữ cho mình được cái giá trong giới showbiz vốn phức tạp?

Sống phải biết mình biết ta chứ, nếu không biết tôi đã làm đủ trò mèo để nổi tiếng rồi. Tuy nhiên, tôi thấy việc này không cần thiết vì nó không phải là thứ tôi quá mong muốn. Tôi không muốn nổi tiếng bằng mọi giá. Tôi đã có những khoảng lặng để chăm sóc gia đình và sống với đam mê thời trang của mình và khi trở lại khán giả vẫn ủng hộ. Âm nhạc là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi, tuy nhiên, không vì thế mà lúc nào tôi cũng đứng trên sân khấu. Tôi vẫn hát nhưng không đặt nặng vấn đề sẽ ra album. Thật ra, làm thời trang lúc này vì tôi muốn mang cái đẹp cho con, cho bạn bè, cho mình. Nếu vì tiền, tôi đi hát sẽ sướng hơn.

- Nhưng không thể vì giữ giá mà chị chậm trễ trong việc thực hiện những kế hoạch, dự án âm nhạc mới. Như thế là không công bằng với khán giả hâm mộ mình?

Thật ra làm nghệ thuật, khi đến cái ngưỡng của chính mình rồi, người ta sẽ khó làm mới hơn nữa. Với tôi, chỉ có cách khỏa thân hát hay nổi loạn như Lady Gaga thì may ra (Cười). Với một nền showbiz chưa chuyên nghiệp, khi leo lên đỉnh rồi mà không còn cách làm mới mình nữa thì phải chịu. Tất nhiên tôi vẫn có thể cố gắng làm được nhưng phải bỏ rất nhiều thời gian và công sức để đeo đuổi. Hiện tại, tôi cũng có kế hoạch cho âm nhạc của mình sang năm, nhưng cụ thể thì chưa thể nói được nhiều.
- Thế vì sao chị không tiếp tục duy trì chương trình “Diva night” và biến nó trở thành thương hiệu của riêng mình như cách một số ca sĩ đang làm cho riêng mình?

Không phải là bỏ cuộc! Thế này nhé, Thu Minh và tôi là hai người cùng đồng hành để tạo ra chương trình. Nhưng thời gian vừa qua Thu Minh có dự án riêng, chuyện tình cảm nữa nên hai chị em thống nhất đây là cuộc chơi và sẽ tiếp tục lên ý tưởng khi có thời gian thích hợp. Thực ra Diva night là hát lại những ca khúc của các Diva quốc tế nên bây giờ muốn tổ chức tiếp chắc phải hát lại các ca khúc của các ca sĩ thành danh như Thái Thanh, Ý Lan, Khánh Hà, hoặc phải là những ý tưởng đặc biệt khác.

- Những ý kiến khắc khe từ nhiều người khi cho rằng chị cố làm “Diva night” chỉ vì muốn tự phong danh hiệu diva cho mình. Điều này có làm chị "cụt hứng”?

Tôi không tự cho mình là diva bao giờ. Xưa nay tôi vẫn nói, ở Việt Nam dùng từ diva không hề xứng tầm với đúng ý nghĩa của nó. Với một nền showbiz vốn nghiệp dư, nếu dùng từ diva thì quá kệch cỡm. Ở nước ngoài, hoạt động âm nhạc của họ chuyên nghiệp, ca sĩ có ảnh hưởng đến thế giới mới gọi là diva. Còn diva Việt Nam là do báo chí tự phong chứ có ca sĩ nào dám nhận? Công chúng cũng chưa phong. Thậm chí bảo Mỹ Lệ là diva tôi cũng xấu hổ. Mình làm gì được mà nhận? Chữ diva nó rộng quá, tôi mặc không vừa. Bởi thế đừng gán tội tôi muốn khẳng định mình là diva. Với tôi, phải khoảng 20 năm nữa may ra mới có diva ở Việt Nam.

- Chị thực tế và có lần khẳng định mình không bao giờ ảo tưởng. Nhưng làm nghệ thuật thì rất dễ bị những hào quang, danh vọng khiến mình bị ảo tưởng, mộng mơ. Chị nghĩ thế nào?

Làm nghệ thuật phải có chút ảo tưởng, điều này đúng Nhưng tôi đã không ảo tưởng từ nhỏ. Tôi luôn thực tế trong suy nghĩ và cả hành động. Đó là sự giáo dục căn bản. Tôi không mông lung vì xác định được điểm dừng của mình. Bởi thế tôi không vật vã níu kéo danh vọng. Đây sẽ là cái dở của tôi. Nghệ sĩ phải có chút đồng bóng, ảo tưởng thì mới dễ thăng hoa nhưng vì tôi không ảo tưởng nên nhìn tôi chẳng ra chất nghệ sĩ. Tôi nghĩ nghệ sĩ thì ít nhiều phải có tính hơi khùng khùng, điên điên. Tôi thì không có. Đó cũng là li do khiến tôi khó “sáng tạo” trong âm nhạc
Chỉ “cưa” trong giới hạn cho phép

- Thường thì phụ nữ ở tuổi U40 như chị dường như đã có đủ sự trải nghiệm nên luôn biết ưu, khuyết điểm của mình để hoàn thiện và đẹp hơn. Vẻ đẹp tuổi U40 cũng là vẻ đẹp của sự chín chắn và quyến rũ nên dường như nhìn họ lúc nào cũng đẹp. Chị thì sao?

Tôi cảm thấy vui mừng khi các đàn chị U40 mà còn phong độ hơn gái 18 nữa. Sự chín chắn, bản lĩnh, trưởng thành trong nghề đã tạo cho họ sắc đẹp bền bỉ. Tôi không quá trau chuốt bên ngoài đâu. Đó là “cái không” với tôi từ nhỏ đến giờ. Tất nhiên, thời trang đôi lúc cũng phải có chút hoa lá cành, màu sắc muôn vẻ. Nhưng màu sắc chỉ là điểm xuyến thôi. Thời trang phải tinh tế, đơn giản thì mới tồn tại mãi mãi với thời gian. Bởi thế tôi ăn mặc đơn giản lắm. Đơn giản là vĩnh cửu! Tôi đơn giản nhưng tôi không cho phép mình xuề xòa quá. Và tôi cũng luôn luôn tự nhắc nhở mình đừng ăn mặc lố lăng.

- Vậy chị nghĩ mình là phụ nữ đẹp?

Vì có câu “Không có phụ nữ nào không đẹp, chỉ có người phụ nữ không tự biết làm đẹp cho mình” nên tôi tự thấy mình đẹp (Cười). Tôi cũng có khuyết điểm nhưng quan trọng là biết cách che bớt đó chứ.

- Người phụ nữ đẹp luôn là bông hoa tô điểm cho đàn ông mỗi khi đi bên cạnh. Vậy ông xã chị có bao giờ khen và cảm ơn chị vì tin rằng chị đã tô điểm khi sánh đôi cùng anh ấy?

Khen cũng có mà chê cũng có. Tính tôi ở nhà cũng đơn giản quá nên đôi khi người ta nhìn vô không biết đấy là bà chủ Mỹ Lệ hay osin (Cười). Ông xã cũng phàn nàn và vì biết chồng mình là doanh nhân nên mỗi khi ra đường cùng nhau, tôi cũng biết chăm chút để ông xã cảm thấy thoải mái. Ví dụ tôi ghét mặc đầm và váy, chỉ thích mặc quần jeans nhưng vì ông xã mà tôi phải mặc đầm, váy. Đơn giản đàn ông nào chẳng muốn phụ nữ mình đẹp.

- Đẹp nhưng vì không thuộc dạng “sắc nước hương trời” nên chắc chị sợ mình sẽ già đi sau vài năm nữa?

Tôi không sợ già! Già có vẻ đẹp của già. Mình lên chức bà ngoại, bà nội thì phải có vẻ đẹp bà nội, bà ngoại chứ. Tôi cũng có xem mấy mục “Sao đẹp, xấu” trên báo mạng, tự thấy ở độ tuổi được cho là già thì người ta có nhiều cách làm đẹp, cần gì phải “cưa sừng” nhiều đến vậy? Có “cưa” thì “cưa” vừa phải thôi, “cưa” nhiều quá thì bị lố. Tôi thỉnh thoảng cũng có “cưa" nhưng chỉ trong giới hạn cho phép thôi. Cái sừng dài chỉ tỉa tót, mài dũa chút xíu thôi chứ cắt cụt luôn thì ai chịu nổi.
Không nổi loạn nên không biết “khùng”

- Người ta bảo trông Mỹ Lệ thế nhưng Á đông lắm!

Đúng! Nếu không Á đông, tôi chẳng chấp nhận hy sinh sự nghiệp để dành cho chồng còn và cho những cái khác không phải là hào nhoáng, ảo tưởng. Tự đưa ưu điểm mình ra thì kỳ nhưng tôi biết mình vẫn có thể nấu cho chồng con bữa ăn, dạy con học bài, chăm lo tô điểm cho ngôi nhà và làm cho cha mẹ, bà con, bạn bè vui vẻ.

- Nhưng chị nghĩ sao với quan niệm phụ nữ Á đông thường thích nổi loạn hơn phụ nữ phương Tây?

Tôi sẵn sàng sống và hy sinh vì chồng con. Nhưng khi đã thấy chồng không xứng đáng với sự hy sinh đó thì “một đi không từ biệt”. Tôi không luyến tiếc hay bi lụy. Tôi có lần nói với ông xã rằng, “Bây giờ mình đang hạnh phúc nhưng sau này nếu có chuyện gì thì thôi anh cứ thoải mái lên đường. Em sẽ không níu kéo khi anh cố tình phản bội em”.

Tôi không thuộc trường phái nổi loạn. Tôi thuộc trường phái kiềm chế quá mức. Đó là cái dở của tôi. Tỉnh táo quá sẽ khó nổi loạn. Nổi loạn là lâu lâu tự cho mình tung hê, phá vỡ mọi giá trị, nguyên tắc sống. Nhưng tôi chẳng bao giờ làm thế.

- Cá tính mạnh, nóng tính, thực tế,... vậy có bao nhiêu chất đàn ông trong người chị?

Ngày xưa tôi rất đàn ông đấy nhưng từ khi có chồng đã bớt đi rất nhiều. Ông xã cũng hay khen: “Em bây giờ nữ tính hơn ngày xưa nhiều rồi đó”. Chắc ổng nói vậy là cố tình hắc nhở mình (Cười). Thực tình bản tính đàn ông thì phải chịu, cũng khó thay đổi hết được. Bởi thế tôi ít nói được lời ngọt ngào với chồng. Chồng làm gì thấy khó chịu là tôi nói thẳng một câu: “Em không ưa!”. Nói thật, đôi khi tôi mang cảm giác chồng mình có phần giảm mức độ chiều chuộng, yêu thương với mình chỉ vì cái tính “rất đàn ông” đó nữa, (Cười). Ai đó có thể cố giả vờ để ngoan với chồng chứ tôi thì không. Giả vờ thì gia đình ít xào xáo, nhưng tôi sợ mình cứ giả vờ thì chồng lấn lướt làm tới, sau này có rắc rối gì sẽ không giải quyết được. Mà ngay từ đầu cưới nhau tôi đã nói thẳng với chồng rằng: “Tính em là thế đấy. Anh thích thì hãy cưới!”

- Nhiều người bảo nhờ sự thẳng tính nên chị “cầm cương” chồng rất tốt?

Cũng không hẳn đâu! Tôi mà lấy chồng thì chồng phải người đáng để tôi lấy, phải giỏi và bản lĩnh. Tôi yêu và cưới vì lí trí, vì nể phục trước hết. Tôi không yêu vì tiếng sét ái tình nhưng không có sự tính toán. Nói chung, tuy ông xã tôi gia trưởng nhưng lại bình đẳng, không ai cầm cương ai trong suốt 7 năm chung sống. Chúng tôi có giới hạn cho nhau, tự thỏa hiệp và tự nhượng bộ cho nhau. Với tôi, hôn nhân cũng phải có sự sòng phẳng. Bởi thế dù ông xã không muốn, tôi vẫn quyết định: “Tiền em em tiêu. Anh đưa tiền cho em thì tốt, không đưa cũng không sao”. Chính vì sự bình đẳng, tính sòng phẳng đó mà tôi được ông xã tôn trọng trong hôn nhân.
- Khả năng hiểu chồng của chị đang mức nào?

Vì không tự tin để nói mình hoàn toàn hiểu chồng nên tôi nghĩ mình chỉ hiểu anh ấy khoảng 80% thôi. Sẽ hiểu cái cần hiểu, còn cái không cần hiểu thì hiểu để làm gì? Chắc tôi hiểu ông xã nhiều hơn ông xã hiểu mình.

- Chị có phải người dễ dàng chia sẻ với người khác? Chị thích lắng nghe người khác tâm sự hay trút bầu tâm sự cho người khác nghe?

Tôi không có sở thích tâm sự cho người khác nên ít khi có chuyện ai đó ngồi nghe tôi tâm sự. Hầu hết tôi tự đương đầu và chịu đựng với khó khăn của mình.

Thật sự tôi cũng không biết ai hiểu mình nhất trong cuộc sống nữa. Tôi kỳ quặc lắm! Tôi không mong muốn có ai đó hiểu mình. Vì thế tôi không có bạn thân quá mức để đem mọi buồn bực đưa cho bạn mình nghe. Nếu có tri kỷ thì quá tốt. Người có phước mới có tri kỷ. Tôi có tri kỷ cụ thể về công việc, về cuộc sống, về hôn nhân chứ chưa có tri kỷ để chia sẻ hết mọi thứ từ hôn nhân, âm nhạc, cuộc sống và niềm vui, nỗi buồn.

- Nãy giờ chưa nghe chị nhắc gì về hai cô tiểu thư nhà mình. Chị sẽ kể gì về hai nàng công chúa này?

(Cười) Hai cô công chúa rất ngoan. Tuy chưa vào lớp một nhưng biết 3 thứ tiếng rồi nhé. Đó là hai bé rất giỏi tiếng Đức, Anh và Việt Nam trong số 6 thứ tiếng tôi bắt buộc phải học là Đức, Anh, Ý, Pháp, Tây Ban Nha và Trung Quốc. Nghe có vẻ độc tài nhưng vì hồi xưa tôi bị ba mẹ ép phải học tốt nên giờ tôi phải ép con mình như thế. Tôi muốn con phải hơn mình, cái gì tôi không biết thì bây giờ con phải biết. Vợ chồng tôi cũng cưng con lắm nhưng đều có giới hạn nhất định.

Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ