Quần áo

Quần áo

21 thg 9, 2011

Một phút sai lầm, cả đời ân hận

Nói đến hai chữ “đa tình”, người ta thường gán cho đàn ông, nhất là những gã hào hoa, phong độ. Còn phụ nữ thì cả đời được từ “chung thủy”

Nhưng tôi đã vô tình đánh mất hai chữ ấy chỉ vì thói ghen tuông thái quá của chồng.

Cái việc của tôi sẽ chẳng có gì đáng nói, nếu chồng tôi không phải là một người cực kì ghen tuông. Đó là cái lần, anh đi công tác xa nhà.

Làm vợ chồng với nhau gần 5 năm trời, cũng đã có một cô con gái nhỏ, tôi cả đời chưa bao giờ nghĩ đến một người đàn ông nào khác ngoài chồng. Tấm lòng tôi một lòng, một dạ, chỉ nghĩ đến người đã kề vài sát cánh, lo lắng cho gia đình chúng tôi những ngày tháng qua.

Chúng tôi đi lên từ hai bàn tay trắng, đến giờ thì gia cảnh đã khá hơn rất nhiều, cuộc sống cũng nhẹ gánh, không còn phải quá nặng nề về kinh tế như trước kia. Tôi cũng đã yên lòng vì điều đó.

Chồng tôi thường xuyên phải đi xa nhà, thậm chí còn đi nửa tháng mới về một lần. Công việc của anh ở khắp các tỉnh, đi trong ngày. Tuy nhiên, nếu việc gì quá khó thì phải lâu hơn nữa anh mới về.

Có lần, có người đến sửa nhà cho vợ chồng tôi. Anh là người đã có gia đình, tính tình cởi mở, nhiệt tình và luôn luôn giúp đỡ tôi. Những lúc chồng vắng nhà, có việc mà phụ nữ không làm được, tôi hay gọi anh đến là giúp và nấu cơm mời anh ăn.

Ban đầu, thấy việc đó cũng là bình thường vì tôi chưa bao giờ có ý nghĩ gì khác ngoài việc tạo mối quan hệ bạn bè. Tôi luôn luôn nghĩ, không thể vì có chồng mà mất đi mọi mối quan hệ khác. Nhưng hàng xóm láng giềng thì lại không nghĩ thế.

Nhưng cũng phải thú nhận một điều rằng, sự nhiệt tình, chăm chỉ và nhân hậu của anh đã khiến tôi nhiều khi chạnh lòng. Tôi thương anh, đúng với tình cảm của một người phụ nữ dành cho một người đàn ông. Nhiều khi tôi tội lỗi nghĩ rằng, giá như chồng tôi được ở bên tôi suốt như thế này, giá như chồng tôi quan tâm chăm sóc tôi, gần gũi tôi như anh thì tốt biết mấy. Đó là một sự so sánh không đáng có, nhưng tôi không thể chối lòng được.

Có một chút gì đó thoáng ấp đến trong đầu tôi. Tôi hơi chán chồng. Nhưng ngay lập tức, tôi phải tự thức tỉnh mình, không cho phép mình có suy nghĩ điên rồ như thế.

Nhưng không lâu sau, chồng tôi dở thói ghen tuông, khó chịu, ức chế, và văng tục trước mặt tôi, rồi hỏi: “Thằng T là thằng nào mà hay qua lại cái nhà này thế?”. Thì ra anh đã nghe phong thanh hàng xóm láng giềng nói gì đó

Tuy đó là một phần do lỗi của tôi nhưng hàng xóm đã “đánh bóng” lên. Tôi chưa làm gì sai lầm và đã dừng chân đúng lúc. Chỉ là có một chút xao lòng, rung động nhưng tôi đã kịp thời ngăn lại.

Chồng đi xa nên chuyện nghi tôi ngoại tình lại là chuyện càng dễ hiểu. Không biết sao, cái máu ghen tuông trong con người anh bùng lên dữ dội. Anh khó chịu, bực tức và mang vali của tôi ra, rút hết quần áo của tổi đuổi tôi đi bằng lời lẽ cay nghiệt: “Cô mau biến khỏi cái nhà này. Tôi đi kiếm tiền vất vả, cô ở nhà một mình sinh sự à? Đừng hòng thằng này nuôi ong tay áo nhé?!”.

Tôi bức xúc, tại sao anh không hỏi tôi vì sao, không cho tôi cơ hội giải thích và không tìm hiểu ngọn ngành. Anh tin lời dị nghĩ bên ngoài mà không tin vợ mình thế sao? Lòng tự ái không cho phép tôi chấp nhận một người chồng như vậy. Cả hàng xóm đang nhìn vào tôi, họ đang nghe hết những lời lăng mạ cay nghiệt của anh. Tại sao anh lại nông nổi như vậy?

Ở đời, ai cũng có những lỗi lầm. Anh có đảm bảo rằng, anh chưa từng rung động trước ai ngoài tôi. Có thể các bạn cũng vậy, tôi cũng vậy, đã từng thích ai đó nhưng không dám nói và quan trọng đã đủ dũng khí để vượt qua những cám dỗ đời thường ấy. Vậy tại sao anh không nghĩ được điều đó. Anh có phải là chồng tôi?

Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ