Quần áo

Quần áo

7 thg 10, 2009

Truyện ngắn - Nguyên nhân thất bại của lần hẹn đầu tiên

- Bạn ơi, mình buồn quá!
- Bạn thân mến ơi! Có chuyện gì vậy, có thể nói cho mình nghe được không?
- Mình 24 tuổi rồi, nhìn cũng không đến nỗi nào. Cớ làm sao mà mình vẫn chưa có người yêu?

Minh họa: NGUYỄN NGỌC THUẦN

- Mình đồng ý là bạn trông cũng rất được. Khuôn mặt vuông vắn, lông mày rậm, răng trắng. Nhưng bạn hỏi vậy quả rất khó cho mình! Có đúng thật bạn chưa có cô gái nào không? Hoặc là một ai đó thích bạn mà bạn không nhận ra. Thử nhớ lại xem!

- Bạn tin không? Mình đã từng có một buổi hẹn. Nhưng buổi hẹn lần đầu tiên ấy trở nên thất bại mặc dù mình và cô ấy đã rất vui trong ngày hôm đó. Điều đó làm mình buồn...

- Mình tin bạn! Nhưng bạn bảo bạn và cô ấy đã từng rất vui trong lần hẹn đầu tiên. Vậy cớ làm sao bạn và cô ấy không thể đi xa hơn?

- Đó là nguyên nhân khiến mình buồn từ hơn một tháng nay. Mình và cô ấy đã không còn liên lạc với nhau nữa. Thời gian này mình thấy chán tất cả, làm việc gì cũng không thành. Giá mà ai có thể trả lời cho mình tại sao.

- Mình thành thật chia sẻ cùng bạn! Bạn và cô ấy không còn liên lạc với nhau nữa à?

- Mình và cô ấy đã không còn liên lạc với nhau. Có cảm giác cô ấy đang lảng tránh mình. Mình thực sự bất ngờ và đầy thắc mắc.

- Mình hiểu cảm giác này! Bây giờ bạn có thể nói cho mình về lần hẹn đầu tiên ấy được không? Mình không dám chắc nhưng rất có thể mình sẽ tìm ra nguyên nhân cho bạn!

- Cho dù bạn không tìm ra được nguyên nhân thì mình vẫn kể cho bạn. Vì bạn là bạn tốt của mình mà!

- Cảm ơn bạn đã tin tưởng mình!

- Sau nhiều lần nhắn gửi comment qua blog, cộng thêm những lần gặp gỡ trong các hội thảo về những chương trình nghệ thuật thì tối hôm đó mình và cô ấy quyết định gặp nhau. Mình thực sự mong đợi buổi hẹn này. Bạn biết không! Sau những lần trò chuyện qua mạng hay những buổi gặp nhau chóng vánh ấy, mình nghĩ cô ấy rất hợp với mình. Đó chắc chắn là người mình đã tìm kiếm bấy lâu. Bạn cũng biết là mình rất nhạy cảm mà. Và linh cảm của mình bao giờ cũng đúng. Mình cảm thấy cô ấy cũng có thiện cảm với mình.

- Mình tin lời bạn và tự đáy lòng, mình muốn chúc mừng bạn!

- Mình mong chờ một cuộc hẹn để mình và cô ấy được ngồi cạnh nhau, cùng nói những câu chuyện mà cả mình và cô ấy có cùng chung quan điểm. À, phải nói thêm rằng cô ấy rất xinh đẹp. Nụ cười của cô ấy làm mình thấy nhẹ nhõm.

- Nhìn vào đôi mắt bạn, mình tin điều đó!

- Cô ấy đã nhận lời gặp mình. Rất vui vẻ. Mình đã chuẩn bị rất chu đáo cho buổi hẹn ngày hôm đó. Thậm chí để cẩn thận hơn, sau khi đánh răng sạch sẽ mình còn cho một viên kẹo Golia vào miệng. Mình không vội vàng nhai ngấu nghiến mà mình ngậm nó trên đường đi gặp cô ấy, chậm rãi thưởng thức vị ngòn ngọt cay the the của vị bạc hà xông lên mũi. Mình thực sự thấy háo hức và cực kỳ thoải mái.

- Bạn cẩn thận như vậy là rất tốt!

- Mình và cô ấy đến nơi hẹn cùng lúc. Cả hai nhìn nhau cười. Buổi tối hôm đó trông cô ấy thật xinh. Chúng mình nói đủ thứ chuyện, từ xã hội, khủng hoảng tài chính đến cả cuốn sách đọc chán ngắt nhưng được lăngxê rầm rộ của một cô nhà văn trẻ. Sau cuộc nói chuyện đầy vui vẻ ấy, mình và cô ấy rủ nhau đi ăn phở cuốn trên hồ Trúc Bạch. Đến khi còn miếng bánh cuối cùng trong bát, cô ấy đã xẻ làm đôi và đưa cho mình một nửa, cô ấy một nửa. Cô ấy còn bảo ăn vì tình vì nghĩa. Ôi, trong trường hợp này làm sao mình có thể từ chối được cơ chứ! Mình và cô ấy ăn rất ngon lành. Hình như là mình chưa bao giờ được ăn một miếng phở cuốn ngon như vậy!

- Ôi, quả là phở cuốn rất ngon. Nghe bạn kể mình cũng đang thèm!

- Đó là một buổi hẹn hò hoàn hảo. Bạn có nghĩ vậy không?

- Mình cũng nghĩ như vậy. Vì điều quan trọng là bạn và cô ấy đã cảm thấy vui vẻ.

- Sau buổi hẹn, cô ấy đã đồng ý để mình đưa về tận nhà. Chờ cô ấy vào nhà mình mới quay xe về, lòng tràn ngập niềm vui. Trước khi vào nhà, cô ấy còn bảo mình chạy xe cẩn thận làm mình cảm động không nói nên lời. Bạn nghĩ coi, một buổi hẹn như vậy tại sao mình và cô ấy không thể có những buổi hẹn lần sau. Không thể gặp gỡ để nói chuyện cùng nhau. Blog cũng khóa tịt.

- Thực tình là mình cũng lấy làm khó hiểu.

- Hôm đó trời rất lạnh nhưng mình thấy trong lòng ấm áp!

- Bạn thử cố nhớ lại xem, bạn đã có gì sơ sót không? Một lời nói hay một cử chỉ gì đó không được đẹp chẳng hạn?

- Mình thề là tối hôm đó mình đã rất chừng mực, trong cả cử chỉ và cách nói chuyện. Nếu mình có gì sơ ý làm cô ấy phật lòng, mình nghĩ đôi mắt cô ấy sẽ thể hiện điều đó.

- Thế thì tại sao nhỉ? Bạn hãy nhớ lại xem, đôi khi chỉ một lý do rất nhỏ cũng làm nên chuyện đấy bạn ạ!

- Mình biết thế nhưng mình không thấy có một điều gì để bận tâm cả. Mình đã từng thắc mắc như vậy và rất muốn được ai đó cho biết tại sao. Bữa đó trời rất lạnh, mình mặc chiếc áo dày cộm, đeo cái chụp tai, găng tay kín mít. Cô ấy cũng thế. À, trong một lúc mình có nghe cô ấy hỏi về đôi găng tay của mình.

- Cô ấy hỏi như thế nào?

- Thì cô ấy hỏi mình đã mua đôi găng tay này có phải không. Mình trả lời là không. Thế thôi!

- Đôi găng tay kia bạn không mua, vậy sao mà có?

- À, đó là đôi găng tay mình được tặng. Nó được đan bằng tay, rất đẹp và rất cầu kỳ...

- Ai đã tặng cho bạn?

- Là một cô bạn của mình...

- Trời!

Truyện 1.181 chữ của HỒ HUY SƠ

Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ