Quần áo

Quần áo

10 thg 10, 2009

Blog - Chồng ơi em điên



Chồng em yêu quý ơi, chồng vàng chồng ngọc chồng kim cương của em ơi, chồng... than tổ ong của em ơi.
Mũi Hếch
Anh có biết vợ anh lại đang ở giai đoạn "down" không? Từ "down" này anh tra trong từ điển Anh Việt, trong từ điển tiếng lóng của Việt Nam nó có bao nhiêu nghĩa thì là bấy nhiêu trạng thái em đang "ôm ấp".
Hiện tại em không biết mình thèm gì, muốn gì cả. Nếu bây giờ có ai hỏi em rằng cuộc sống của em đang thiếu cái gì, em đang mong ước điều gì thì em chịu, chẳng trả lời được. Nghĩ nát óc mà em vẫn "chửa" biết mình thích cái gì trong lúc này nữa. Và em rõ ràng thấy mình thiếu... cái gì ấy không biết nữa. Thực sự em không biết thiếu cái gì.
Em tự vắt tay lên trán nghĩ xem tại sao gần ba chục ngày trước thôi, đến cái việc hết sức bình (tầm) thường là cắp cái rổ ra vườn hái rau cũng làm em thấy sung sướng, thấy cuộc sống của em nó có ý nghĩa và đủ đầy, vậy mà bây giờ, oạch một phát em ra thế này đây...
Vì khó chịu trong người nên em hay cáu. Trưa qua ở cơ quan, em không ngủ được, muốn đầu óc tỉnh táo nên em trót dại làm một ly cà phê. Khỉ, bữa trưa ăn ít cơm nên cái thứ cà phê tan ấy nó làm em say lao đao, ruột gan nôn nao hết cả. Em không biết làm thế nào mình bò được về nhà, đi đón con và còn nấu được cơm nữa.
7h tối chưa thấy mặt chồng em đâu, bụng dạ thì nôn nao, hơi thở như hụt mất vì tụt huyết áp. Chồng em vẫn chưa về. Em mệt lử lừ lừ nhưng vẫn đủ sức cầm điện thoại gọi cho chồng và... quát chồng ầm ĩ. Ôi trời ạ, sao em đanh đá thế không biết. Biết là anh có thể được xếp vào nhóm những ông chồng... "hơi bị được của ló", biết là 1/3 lý do anh đưa ra là hợp lý mà em vẫn điên tiết.
Em điên tiết vì em bất mãn. Em bất mãn vì lúc nào em cũng thấy mình phải có mặt ở trường con muộn nhất là 5h15' chiều hàng ngày và về nhà lại hùng hục như một con trâu phục vụ chồng, phục vụ con còn chồng thì 5h30 hết giờ làm lại có quyền 7h tối về đến nhà?
Em bất mãn vì các bạn em có thời gian đi spa, đi shopping, đi cà phê buôn dưa lê khi hết giờ làm việc hay vào những ngày cuối tuần, còn em, đến thời gian đọc một cuốn sách em thấy mình cũng không có. Em bất mãn vì con trai lớn có vẻ như nó không còn cần em nữa, nó càng ngày càng xa rời vòng tay em. Đi học về, nó cắm mặt vào cái TV xem Cartoon Network. Giục mãi nó mới đi tắm, tắm xong lại TV. Tối em mò vào ngủ với nó, nó đuổi em nguây nguẩy mẹ sang bên kia ngủ với bố đi con muốn ngủ một mình. Biết là con nó lớn, nó tự lập là tốt. Vậy mà sao em vẫn tủi tủi và bất mãn.
Em bất mãn vì cái người có vẻ là cần đến em nhất - thằng ku bé - lại đang đi vắng bên nhà ngoại. Em thèm cái cách nó nghiến răng nghiến lợi ôm ấp, vồ vập, thơm thít và xin xỏ kiểu thèm thuồng "Mẹ bế Cò một tí" khi tay em đang dính thịt sống, cá sống tanh ngòm ghê chết. Em thèm vì mỗi lúc con nó biểu hiện cảm xúc như thế, em thấy mình có ích cho... đời, cho ai đó. Người cần em nhất đi vắng, chồng thì về muộn, con lớn thì hoạt hình..., em thấy mình chả khác gì cái máy đi chợ, máy nấu cơm, máy rửa bát đã được lập trình sẵn, bấm nút là chạy, chạy automatic, chả có tí cảm xúc, chả có tí tình cảm nào. Mà ai buồn quan tâm đến tình cảm của một cái máy chứ.
Em nói thế, nhưng ngay bây giờ đây, anh đừng có vồ vập ôm ấp thể hiện tình cảm với em nhé. Em sẽ càu nhàu, cằn nhằn đấy. Em sẽ cáu um lên đấy.Vì lúc này em không thích được ai quan tâm kiểu quan tâm vỗ về, kể cả anh. Chả biết em thích gì nữa. Giờ em chỉ ước mình được một mình đi đâu đó thật xa, ngồi một mình trước biển vắng người, ngắm sóng vỗ để thấy mình thật nhỏ nhoi trước sự hữu hạn của biển, thở dài một cái nhè nhè khi một nỗi buồn em không thể đặt tên bỗng len lỏi quặn trong tim (nỗi buồn luôn hiện hữu khi em đứng trước biển). Hoặc nằm một mình trên một thảo nguyên bao la xanh ngắt, thả lỏng người cho những ước mơ, suy nghĩ viển vông (cũng chả biết là ước mơ, suy nghĩ gì nữa, nên đừng ai hỏi) bay lên rồi quấn chặt lấy tâm hồn, suy nghĩ của em, lan vào từng đường gân thớ thịt cái con người tưởng như cứng rắn và cá tính nhưng thực ra lại mơ mộng, viển vông của em. Quá viển vông phải không?
Thực tình em không biết mình muốn gì lúc này nữa. Anh chịu khó chờ em qua giai đoạn thần kinh giẫm phải đinh này nhé. Ai bảo anh lấy phải một mụ vợ viển vông.
P.S.: Hôm nay em làm món thịt chân giò ngâm nước mắm. Bố con anh anh mà không chịu ăn thì cứ... chết với em. Cơn đang lên cao độ.

Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ