Quần áo

Quần áo

1 thg 12, 2011

Đau đớn vì bị thầy giáo chiếm đoạt

Thầy đã chở tôi đến một bãi cỏ vắng vẻ "để tiện nói chuyện". Rồi cũng chính nơi đó, thầy đã rất hả hê khi chiếm được đời con gái của tôi!

Tôi là cô gái thuộc thế hệ đầu 9x nhưng tôi rất quan trọng chuyện trinh tiết. Tôi luôn nghĩ, cái quan trọng nhất của người con gái tôi sẽ dành cho người đàn ông tôi lấy làm chồng vào đêm tân hôn hạnh phúc. Nhưng cuộc đời thật lắm nỗi éo le và tôi cũng không ngờ được, tôi lại mất cái quý giá nhất của người con gái cho một gã đàn ông mà tôi đã từng gọi là thầy.

Mọi chuyện có lẽ cũng do bản thân tôi quá ngây thơ và tin tưởng vào thầy giáo mình. Dù chuyện xảy ra đã hơn 2 năm nay nhưng giờ đây tôi vẫn bị ám ảnh bởi những hình ảnh đó. Và mỗi khi nghĩ đến nó, tôi vẫn thấy tim mình đau quặn thắt. Nỗi đau đó sẽ theo tôi suốt cuộc đời này nếu tôi cứ im lặng và gặm nhấm nỗi buồn đó như suốt 2 năm qua.

Tôi là một cô gái khá xinh xắn, cao ráo và có khuôn mặt cũng rất ưa nhìn. Không phải tôi tự cao về bản thân nhưng mọi người xung quanh vẫn thường nhận xét về tôi như vậy và tôi cũng phần nào cảm nhận được điều đó.

Còn nhớ vào giữa năm lớp 12, trường tôi điều chỉnh lại lớp học và tôi đã bị chuyển xuống một lớp khác. Lớp học mới này do một thầy giáo chủ nhiệm, thầy ấy còn rất trẻ… chỉ mới 27 tuổi. Ban đầu tôi cũng chẳng ấn tượng gì với thầy và tôi cũng chỉ coi thầy như bao thầy cô khác ở trường. Nhưng trong một lần diễn văn nghệ nhân dịp 20-11 thì tôi rất bất ngờ khi thấy ánh mắt của thầy chăm chú nhìn tôi bằng một ánh mắt rất lạ.

Sau hôm đó, thầy liên tục viện đủ mọi lý do để nhắn tin hoặc điện thoại cho tôi, rồi mật độ nhắn tin và những cuộc gọi điện của thầy ngày càng nhiều. Nhưng mọi chuyện lẽ ra nên dừng lại ở đó nếu như tôi không buông lời trêu đùa rằng tôi yêu thầy. Tôi không biện hộ cho mình vì các bạn gái lớp tôi cũng thường xuyên nhắn tin để trêu đùa thầy và một số thầy giáo trẻ khác như vậy.

Tôi những tưởng thầy sẽ từ chối “lời tỏ tình” đó… nhưng không, ngay lập tức tin nhắn của thầy đến “Thầy đồng ý”. Khi nhận được tin nhắn đó, tôi rất bối rối vì không biết phải xử lý như thế nào vì thật sự, tôi không yêu thầy. Hơn nữa, tôi đang học năm cuối nếu không cẩn thận, tôi sẽ không được thi tốt nghiệp.

Sau hôm đó, thầy hẹn tôi ra ngoài nói chuyện. Lúc đầu tôi từ chối nhưng vì thầy nài nỉ và một phần cũng vì sự hiếu thắng của bản thân nên tôi đồng ý. Những tưởng đấy chỉ là một cuộc dạo chơi bình thường và chỉ dừng lại ở vài ba câu hỏi thăm nhau đơn giản. Thế nhưng, khi đang đi chơi với nhau, thầy đã ôm chặt lấy tôi, rối rít hôn tôi, rồi bàn tay thầy bắt đầu sờ soạng khắp cơ thể tôi. Tôi đã rất choáng khi thầy có những hành động lộ liễu đó vì trong tôi, thầy luôn là một người thầy mẫu mực trên bục giảng. Sau một hồi chống cự quyết liệt, tôi vội vã chạy ra đường bắt xe ôm về nhà.

Ngày hôm sau, thầy nhắn tin xin lỗi tôi nhưng tôi không nhắn lại. Sau đó, thầy đã chủ động tìm đường vào nhà tôi và thật không may khi lúc ấy chỉ mỗi tôi ở nhà, còn mẹ và anh trai đi vắng. Thầy vội vàng vào nhà tôi trong bộ dạng say khướt, mặt thầy đỏ bừng và liên tục nói lời xin lỗi. Tôi nói, “Thầy nên về nhà đi” nhưng thầy bảo, “Anh say quá! Em cho anh ở lại nghỉ một lúc, lát sau đỡ hơn anh sẽ về”. Rồi thầy kêu tôi pha cho thầy cốc nước chanh để giải rượu… Vì thương thầy nên tôi đã đem nước chanh đến nhưng thầy bất ngờ ôm chặt tôi vào lòng và nói, “Hãy ở bên cạnh anh”.

Vì vẫn ám ảnh chuyện cũ nên tôi đã cố gắng thoát ra khỏi cánh tay rắn chắc ấy, để mặc thầy ở đó, tôi lên nhà học bài. Thế nhưng khi vừa soạn được một câu Văn học thì thầy đã xuất hiện ngay sau lưng tôi, rồi thầy giật bút từ tay tôi viết bốn chữ “Do you love me?” vào quyển soạn văn đó.

Lúc ấy, thấy thầy choáng đầu nên tôi dìu thầy vào phòng nghỉ ngơi. Vừa vào phòng tôi, thầy đã kêu tôi mở cặp sách của thầy ra… trong đó có một tệp tiền rất dày và tôi không biết chính xác là bao nhiêu. Thầy bảo, “Nếu chiều anh thì số tiền đó sẽ là của em”. Tôi giận thầy rồi bảo, “Thầy về ngay đi” nhưng thầy vẫn không chịu về cho tới khi tôi dọa, “Mẹ em sắp về rồi đấy” thì thầy mới chịu về.

Ngày hôm sau, tôi vẫn đi học bình thường và vẫn gặp thầy vì thầy là thầy chủ nhiệm của lớp tôi, đồng thời hôm đó cũng có tiết học của thầy. Khi vô tình nhìn xuống tôi, thầy tỉnh bơ như không có chuyện gì. Nhưng khi vừa hết tiết dạy của mình thì thầy liên tục nhắn tin xin lỗi vì “Hôm đó thầy say quá nên thầy đã không kiềm chế được bản thân”.

Sau bao nhiêu lần thầy năn nỉ gặp tôi để “nói chuyện” thì tôi cũng đã tạo điều kiện “cho thầy một cơ hội”. Khi tôi đến, thầy đã vội vàng thanh minh, “Xin lỗi em, anh đã không kiềm chế được tình cảm của mình. Thầy giáo cũng chỉ là con người và anh cũng có phần con của mình, chứ có phải là thần thánh đâu?”.

Sau một hồi nói chuyện, thầy đã đưa tôi tới một nơi vắng vẻ “để tâm sự cho thoải mái”. Nhưng vừa đến nơi, thầy đã ghì chặt tôi xuống bãi cỏ, giữ chặt hai tay tôi bằng một tay của thầy. Tôi đã cố gắng giẫy giụa và la lên nhưng thầy vẫn chẳng buông tha... Rồi thầy vội vã thực hiện âm mưu đen tối của mình. Lúc đó, người thầy giáo chuẩn mực đứng trên bục giảng hàng ngày đã biến thành một tên yêu râu xanh đáng sợ.

Thầy hành sự trong cơn khoái lạc, còn tôi với víu trong cơn đau đớn dù tôi có khóc lóc nài nỉ, van xin nhưng thầy vẫn không chịu buông tha. Lúc tôi ôm mình trong nỗi sợ hãi thì tên yêu râu xanh còn bật đèn điện thoại lên để xem tôi có giọt máu nào không. Rồi hắn tỏ vẻ thỏa mãn, hả hê vô cùng…

Tôi học hành sa sút dần, rồi tôi cũng ít nói hơn, trở nên trầm cảm hơn… Còn người thầy đó vẫn tỏ ra rất bình thường và công khai hò hẹn cùng cô kế toán của trường. Trong lúc bạn bè đang chuẩn bị cho 2 kì thi quan trọng thì tôi lại chìm trong sự sợ hãi. Tôi sợ bị ai đó biết rằng, tôi là một đứa con gái đã bị mất trinh.

Tôi thi trượt đại học năm đó rồi năm sau, tôi cũng không thi đại học nữa mà tôi đã quyết định ra nước ngoài để trốn tránh sự thật, để không ai biết tôi là ai… Và điều quan trọng nhất là tôi muốn xa thầy giáo đó, người đã cướp mất sự hồn nhiên, trong trắng và cuộc sống tươi vui của tôi.

Khi viết lên những dòng này… tôi chỉ mong tâm hồn mình được thanh thản và nhanh chóng quên đi nỗi đau đó. Tôi cũng mong rằng, thời gian sẽ nhanh chóng xóa đi những hoen ố của tuổi trẻ trong tôi.

Theo Pha Lê Tím

Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ