Quần áo

Quần áo

29 thg 11, 2011

'Khôn 3 năm, dại 1 giờ'...

Đời người thật ngắn ngủi, đã sống trên đời thì phải sống sao cho hạnh phúc vì cô đã thấu cái gọi là "khôn 3 năm, dại 1 giờ".

Chuyện các cô nàng trót dại, trao thân cho người mình yêu đã không còn hiếm nhưng chuyện lấy chồng vội vàng, chỉ tìm hiểu qua điện thoại, gặp nhau được 2 lần thì đúng là cũng hợp với câu “khôn 3 năm, dại 1 giờ”.

Nói thế bởi lẽ người con gái ấy, trước khi về làm vợ lại là một cô gái vô cùng ngoan hiền, chưa bao giờ bị mang tiếng xấu gì, cả đời chỉ biết giữ gìn bản thân trong sáng, đợi đến ngày tìm được chàng hoàng tử mở cánh cửa trái tim mình. Người con gái ấy xinh đẹp, giỏi giang, công việc tốt và đặc biệt, được nhiều chàng trai theo đuổi nhưng…

Cuối cùng, cô chọn một anh chàng mới chỉ gặp mặt 2 lần. Những cuộc trò chuyện qua điện thoại thì rất nhiều và hai người cảm thấy hợp nhau. Chẳng hiểu trời xui đất khiến thế nào mà cô mê mệt cái chất giọng trầm ấm, thuyết phục lòng người của anh, mê mẩn cái nụ cười chết người mà cô nhớ mãi dù chỉ có 2 lần gặp. Cô thích cái cách anh hỏi cô, sao em xinh thế? Đấy, người ta nói “con gái yêu bằng tai” thật chẳng sai chút nào.

Cô háo sắc, đúng là cô không phủ nhận điều đó và chính vì thế cô nhận lời yêu anh chàng đi tu nghiệp nước ngoài ấy. Chỉ yêu, chưa từng tính đến chuyện cưới xin, nhưng năm đó, mùa đông, cô bị bệnh thấp khớp hoành hành, đau chân không đi lại được. Lúc ấy, cô chỉ cần có một chàng trai yêu thương cô, chu toàn bên cô, chăm sóc cô để cô bớt cảm thấy tủi thân và cô đơn. Người đầu tiên cô nghĩ đến là anh.

Năm ấy, anh có nhã ý lấy vợ. Cô chẳng bao giờ nghĩ được, những người đi tu nghiệp họ sống ra sao, họ có thật lòng yêu cô hay không, hay chỉ mong muốn có một người yêu cho chắc, ở nhà chờ đợi họ trở về, cưới luôn. Cuộc tình 2 lần gặp gỡ không phải không có nhưng để tiến tới thật sự sâu đậm, sống chết vì nhau thì không phải là chuyện dễ. Nhưng cô lo những người thân cận, khi biết chuyện cô bị khớp sẽ chẳng dễ dàng gì mà chấp nhận cô, hoặc có khi lấy nhau về, họ lại hành hạ cô đủ khổ. Vì thế, cô quyết định lấy người mình yêu và cũng là hạnh phúc mà cô chọn lựa, không hối hận.

Nhưng bây giờ, sau hơn 1 năm chịu đựng, cô khóc trong lòng mẹ và lần đầu tiên nói 2 tiếng “hối hận”. Cô không thể chịu nổi việc chồng mình ngày nào cũng mang chuyện cô bị bệnh tật mà đay nghiến. Rồi khi trái gió trở trời, cô chẳng biết bấu víu vào ai, không làm được việc thì bị chồng mắng mỏ, gắt gỏng, cho rằng cô lười biếng. Chưa một lần chồng chăm sóc cô tận tình chu đáo. Đã thế, chồng cô còn mắc bệnh lăng nhăng, suốt ngày đi đêm về hôm nhưng khi cô đi gặp gỡ bạn bè thì anh la mắng, ghen tuông thái quá, khiến cả hai xảy ra nhiều trận cãi vã.

Có lần, cô vì không chịu được chồng mà về nhà mẹ đẻ ngủ qua đêm, ngay lập tức, cô bị chồng đến tận nhà mẹ và lôi về, không nể mặt mẹ vợ ở đó. Sau những lần ấy là trận đòn kinh khủng. Cô chưa bao giờ nghĩ, hôn nhân lại bế tắc như lúc này. Một người hứa chăm sóc mình cả đời, một người mong muốn mình được vui vẻ, hạnh phúc, nguyện là chỗ dựa khi mình ốm đau bệnh tật, giờ lại ra nông nỗi này sao? Cô thất vọng và thật sự ân hận, lần đầu tiên cô nghĩ đến hai từ đó và quyết định cuối cùng là ly hôn.

Đời người thật ngắn ngủi, đã sống trên đời thì phải sống sao cho hạnh phúc. Cô nghĩ như vậy và quyết định ra đi, không cam chịu, tìm lại tình yêu thực sự của đời mình dù có phải khó khăn thế nào đi chăng nữa. Cô không cam chịu những tháng ngày mình giữ gìn, mình cố gắng rồi lại để hiến dâng cho một người chồng đê tiện kia.

Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ