Quần áo

Quần áo

25 thg 10, 2011

Xin em hiểu cho tôi!

Lấy em, tôi được sống trong tình yêu, nhưng em lại không thể mang đến cho tôi cuộc sống đầy đủ, sung túc. Đó là lý do tôi quyết định tìm đến vợ tôi bây giờ.

Mr Bụ gửi bé Còi!

Tôi biết, em đã rất đau khổ khi chúng mình chia tay nhau, tôi cũng biết em hận tôi nhiều lắm. Nhưng xin em, hãy hiểu cho hoàn cảnh của tôi, tôi không còn lựa chọn nào khác…

Em là một cô gái bướng bỉnh, em không quá xinh đẹp, nhưng có làn da trắng, rất thông minh và có duyên. Em đủ hấp dẫn để cho cánh đàn ông chúng tôi mong nhớ,...
Chúng mình ở cùng quê, nhưng em ở thành phố, còn tôi ở nông thôn. Tôi chỉ biết em qua một người bạn, và tôi đã tìm đến tận trường em học để gặp gỡ và làm quen với em ngay khi em là sinh viên năm thứ nhất.

Tôi hơn em 2 tuổi, đẹp trai, và rất được nhiều cô gái để ý. Nhưng với em, những thứ đó chẳng là gì. Phải mất một thời gian dài, tôi mới được em để mắt tới, và khoảng gần 1 năm sau đó, chúng mình mới chính thức yêu nhau.

Trường tôi học cách xa trường em hơn chục cây số, nhưng thứ bảy, chủ nhật nào mình cũng gặp nhau. Khi thì em đến trường tôi, khi thì tôi đến trường em, rồi chúng mình đi chơi, gom những kỷ niệm đầy ắp nỗi nhớ,…

Yêu tôi, em đã bớt bướng bỉnh và trẻ con hơn. Bạn bè bảo em hạnh phúc vì có được người yêu chín chắn như tôi. Em cũng đã từng nói nhờ có tôi mà em đã thay đổi. Tôi cũng cảm nhận được sự thay đổi của em từ khi chúng mình yêu nhau. Em đã không còn bướng bỉnh, và thân thiện, cởi mở hơn với tất cả mọi người, em cũng được nhiều người để mắt tới. Nhưng chúng mình vẫn yêu nhau, và cùng nhau đi hết quãng đời sinh viên.

Chúng mình dự định sau khi cả 2 ra trường và xin được công việc ổn định cả 2 sẽ làm đám cưới. Gia đình, bạn bè của tôi và em ai cũng đồng ý và tán thành quyết định này, họ mừng vì tình yêu của chúng mình có thể đi được đến cuối con đường

Nhưng rồi đúng như người ta vẫn nói, tình đầu nhiều trắc trở, và chúng mình chẳng thể đến được với nhau, em trách tôi, em hận tôi, và không cho tôi có cơ hội giải thích dù tôi đã tìm đủ mọi cách. Giờ đây mọi chuyện đã an bài, tôi và em sau 7 năm chia tay đã có đủ vợ/ có chồng và con cái. Con đường đi của chúng ta đã rẽ về hai ngả, kỷ niệm xưa em không thể quyên, nhưng có lẽ đã cố gắng chôn vùi vào sâu trong ký ức.

Nhưng hôm nay tôi vẫn gửi đến em những lời này, điều mà 7 năm qua tôi luôn muốn em hiểu để thông cảm cho tôi. Em cũng biết đấy, tôi và em có hoàn cảnh khác nhau, em ở thành phố, gia đình không giàu có nhưng bố mẹ có điều kiện để lo cho em có một cuộc sống tương đối, còn tôi thì khác. Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo, mẹ tôi lại bệnh tật đau yếu luôn.

Hồi sinh viên tôi yêu em mà chẳng suy nghĩ gì, nhưng rồi khi ra trường là những ngày tôi phải suy nghĩ rất nhiều về công việc, tương lai và cuộc sống sau này. Bạn bè tôi, chưa ra trường đã được gia đình sắp xếp cho những công việc phù hợp, còn tôi ngổn ngang trăm bề. Tôi ra trường trước em một năm, trong khoảng thời gian ấy tôi đã đi xin việc khắp nơi, nhưng với một thằng sinh viên mới ra trường không có tý kinh nghiệm và mối quen biết nào như tôi thì liệu ai muốn nhận. Tiền trong túi thì không còn, tôi lại cũng không thể về quê vì ở cái vùng quê ấy thì có công việc gì để một thằng kỹ sư tự động hóa như tôi làm việc, tôi đã day dứt và suy nghĩ rất nhiều. Tôi nghĩ về em, về tỉnh yêu của chúng mình, nhưng tôi lại nghĩ về mẹ, hai con người ấy cứ ám ảnh tôi.

Và tôi đã mang em lên bàn cân. Lấy em, tôi được sống trong tình yêu, nhưng em lại không thể mang đến cho tôi cuộc sống đầy đủ, sung túc. Đó là lý do tôi quyết định tìm đến vợ tôi bây giờ. Cô ấy không đẹp, không thông minh và duyên dáng bằng em, tôi cũng chẳng yêu cô ấy, dù rằng cô ấy đã gặp gỡ và thầm yêu tôi trước khi tôi yêu em.

Yêu cô ấy, tôi sẽ chẳng phải lo về công việc, vì bố mẹ cô ấy có nhiều mối quan hệ, họ sẵn sàng sắp xếp cho tôi một công việc phù hợp và đảm bảo một tương lai vững chắc tại Thủ đô...

Tôi biết, em hận tôi, em coi thường cách sống của tôi nên khi biết chuyện em đã thay số điện thoại, xóa số của tôi trong máy, xóa đi nick chát của tôi, và không cho tôi gặp để giải thích dù rằng tôi vẫn tìm mọi cách để liên lạc với em. Nhưng xin em hãy hiểu cho tôi, người ta không thể nhịn đói để yêu và tôi cũng vậy, dù rằng tôi vẫn rất yêu em, và luôn nghĩ về em cho đến tận bây giờ.

Em còn nhớ, lần em bảo là nếu sinh con gái mình sẽ đặt tên con ở nhà là Xuka không?. Em bảo em thích xem phim Đô rê mon và ấn tượng với nhân vật Xuka thông minh, xinh đẹp và em muốn con gái chúng mình sau này cũng có tên ở nhà là Xuka.

Con thứ 2 của tôi năm nay 3 tuổi và cháu là con gái, nhớ về câu nói của em, tôi cũng đặt tên cháu ở nhà là Xuka. Mỗi khi nhìn Xuka của chúng mình, tôi lại nhớ về em, về những kỷ niệm tình yêu của chúng mình. Tôi cũng buồn khi nghĩ về kết quả tình yêu ấy, tôi cũng hối tiếc vì đã để mất em, nhưng xin em hãy hiểu cho tôi, và hãy cho tôi một cơ hội gặp em để nói ra nỗi lòng mình suốt gần 10 năm nay. Tôi vẫn muốn được che chở cho em, nếu như em chấp nhận.
Yêu em!

Trantuan7296@yahoo.com

Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ