Quần áo

Quần áo

25 thg 10, 2011

Đã ế lại cứ nghĩ mình còn "cao giá"

Cứ hễ gia đình, người thân nhắc nhở, Thương lại bĩu môi cãi lại: "Bằng tuổi em có gì mà đã phải lo, khối đứa muốn lấy em nhưng em không thích đấy chứ". Kỳ thực, cũng có vài ba mối lân la muốn làm quen, tìm hiểu Thương nhưng chủ yếu là do bạn bè mai mối, giới thiệu, mà theo như lời Thương "cứ làm như mình ế đến nơi hay sao mà phải làm mối". Thế là chẳng biết trong lòng cô nàng có tý "rung rinh" nào không nhưng mọi mối quan hệ cũng chẳng đi xa hơn được chút nào, đơn giản chỉ vì nàng "cao quá".

Hồi đứa bạn thân giới thiệu cho ông anh họ, cũng chỉ vì cái thói kênh kiệu, không biết mình là ai nên suýt nữa Thương làm sứt mẻ tình bạn bao năm. Chả là ông anh họ ấy là người chững chạc, công việc ổn định, gia đình tử tế, chỉ tội là hơi... "dừ". Chỉ mới gặp một lần, biết về tuổi tác, Thương đã làm ầm lên như thể bị một sự xúc phạm cực độ: "Tao có phải là loại gái già ế ẩm đâu mà mày phải vơ bèo vạt tép như thế. Chẳng qua cũng là chưa đến duyên đến số". Biết tính Thương, cô bạn thân chẳng thèm tranh luận thêm, chỉ tự hứa với mình từ giờ “cạch” hẳn vụ mối mai cho Thương. Cứ vin vào cái cớ duyên số đó, Thương tha hồ tin mình vẫn còn có giá lắm.

Ngay cả bây giờ, khi đã ở cái tuổi đáng báo động về tình trạng "ê sắc… ế", Thương vẫn chẳng nhận thức ra mình đang đứng ở đâu. Thấy bạn bè giới thiệu người yêu, ai Thương cũng chê, nào là người yêu cái Thanh già mà xấu, cái Hương thì vớ phải thằng lùn, cái Thảo yêu cái thằng mặt đầy mụn… Nói chung, đủ các kiểu chê bai, bới bèo ra bọ. Cũng chẳng mấy người ngạc nhiên khi đến tuổi này mà Thương vẫn chưa có mối nào để rậm rịch lên xe hoa.

Cũng mắc bệnh “không ý thức được bản thân” như Thương, có vẻ như với Hoài, bệnh còn trầm trọng hơn khi cô nàng luôn có câu cửa miệng “Mình có đến nỗi nào đâu”. Thực ra, trông mặt Hoài cũng có nét nhưng mặt lại nhiều mụn nên chẳng mấy ai nhìn ra cái nét duyên ngầm ở cô nữa. Hơn nữa, dáng người cô lại hơi mập, lùn, dù Hoài biết cách ăn mặc nhưng cũng không thể không lộ ra “khiếm khuyết” đó. Nhưng nếu tính về tuổi tác và hình thức, thì bây giờ, Hoài còn phải “xách dép” chạy theo các em trẻ trung, xinh xắn. Chưa kể về tính cách, Hoài còn mắc cái tật hoang tưởng, cứ nghĩ mình là ở trên trời nên mọi người mới nhắc tý về chuyện chồng con là cô nàng đã mặt nhăn mày nhó.

Bước sang tuổi 32, Hoài vẫn còn kiêu, không chịu để bạn bè, người thân mai mối. Cô luôn tự tin rằng tự mình có thể tìm được một tấm chồng xứng đáng, còn cái kiểu mối lái ấy cứ như là “rổ rá cặp lại”, mất hết giá trị bản thân. Hôm các chị cùng cơ quan ý tứ nói về chuyện lập gia đình muộn quá cũng vất vả, với lại kén chọn quá thành ra khó lấy chồng nhất là khi đã nhiều tuổi, Hoài vẫn tự nhiên như không: “Em chẳng thấy làm sao cả, lấy chồng muộn thì phải lo muộn hơn. Với cả, bằng này tuổi nhưng em vẫn trẻ trung, tính tình thoải mái, chẳng có gì phải lo già cả. Mình có đến nỗi nào đâu mà phải lo”. Ai cũng trố mắt nhìn nhau, chỉ dám cười thầm chứ còn biết nói gì hơn nữa. Lúc nào cái điệp khúc “mình có đến nỗi nào đâu” khiến Hoài tự huyễn hoặc mình, cứ tự cho mình là cao giá.

Đã thế, cô nàng lại không ngại ngần chê bai người khác nhất là cánh mày râu. Chàng nào cô cũng nhìn thấy điểm xấu rồi phủi tay chê như phủi bụi, bất kể đó là ai. Có lần có một cậu cùng cùng quê cũng mon men đến “cưa cẩm” Hoài, ai cũng vun vén và nhận xét tốt về anh chàng này. Thế mà Hoài vẫn không hài lòng: “Người gì mà trông nhà quê thế, chẳng nhanh nhẹn, hoạt bát gì. Ăn nói chẳng ra hồn”. Nếu ai có ý bênh vực cậu kia, cô nàng cũng bật lại: “Thích thì đi mà lấy, cái thằng hâm ấy, tớ mà phải yêu nó à”. Mọi người chỉ biết lắc đầu ngao ngán, chẳng biết bao giờ cô nàng mới tỉnh ngộ.

Bằng tuổi Hoài, đa số bạn bè đều đã con bồng con bế, yên bề gia thất. Giờ Hoài có muốn đi chơi cùng bạn bè cũng khó chứ đừng nói là tụ tập thường xuyên như trước đây. Vì thế, đã ít bạn, giờ Hoài lại càng ít đi chơi và đương nhiên, cơ hội để tìm kiếm người yêu đối với Hoài càng hiếm hoi hơn.

Chỉ khổ bố mẹ Hoài vì họ là người lo lắng hơn cả. Nhà có mỗi cô con gái, hai cậu con trai đã thành gia thất, ra ở riêng, chỉ còn Hoài là mãi vẫn chưa chịu ngấp nghé gì. Nhắc thì Hoải bảo “Con chưa tìm được người phù hợp. Bố mẹ không phải lo, con mà ế thì còn khối kẻ người không bao giờ lấy được chồng”. Nói nhiều, Hoài còn gắt lên: “Sao bố mẹ nói nhiều thế, cứ làm như con ế đến nơi không bằng. Đã bảo là chưa thích lấy, gì chứ lấy chồng thì có gì mà khó”. Không biết đến bao giờ cô nàng mới tỉnh ra.

Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ