Quần áo

Quần áo

27 thg 9, 2011

Chồng tôi bất lực, thách tôi...ngoại tình!

Chồng tôi còn cho rằng, sống với nhau hơn chục năm trời rồi, con cái cũng đã lớn cả mà tôi vẫn còn ham hố. Và anh thách thức, “nếu em không thỏa mãn có thể đi tìm người khác”.

Tôi là Thu Trang hiện nay đang làm công tác phong trào tại một quận ở Hà Nội, nên tôi cũng có rất nhiều thời gian rảnh rỗi. Tôi vốn rất thích những mục tâm sự, chia sẻ trên báo, vì ở đó tôi thấy được nhiều những mảnh đời, những kiếp người trong xã hội hiện nay, tuy vậy tôi cũng chưa bao giờ viết tâm sự của mình.

Gần đây đọc chuyên mục Sống & Chia sẻ của báo Phunutoday tôi thấy đang nóng lên với nhiều topic về tình dục, tình yêu và giới tính. Đặc biệt là những topic ấy đang được rất nhiều độc giả ủng hộ, sẻ chia. Hôm nay tôi cũng có một câu chuyện “khó nói”, muốn chia sẻ cùng chị em. Hy vọng sẽ nhận được những lời sẻ chia, tư vấn cho tình huổng của mình.

Tôi năm nay 40 tuổi, cái tuổi không còn trẻ nhưng lại cũng chẳng phải đã già. Đây cũng là cái tuổi mà người ta gọi là “hồi xuân”. Nên cơ thể tôi lúc nào cũng rạo rực và tràn đầy nhựa sống. Nhu cầu về “chuyện ấy” của tôi cũng lên cao đến đỉnh điểm,… Ban đầu tôi cứ nghĩ mình bị mắc bệnh gì đó và đến hỏi bác sĩ tư vấn thì họ cho tôi biết rằng đó là sự thay đổi rất bình thường trong cơ thể người phụ nữ ở giai đoạn “hồi xuân”. Và cho biết, nếu nhu cầu này không được đáp ứng một cách đều đặn sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, tâm sinh lý và có thể dẫn đến trầm cảm ở phụ nữ tuổi trung niên.

Điều này thì lại thật khó với tôi, bởi chồng tôi mặc dù hơn tôi có 2 tuổi nhưng “chuyện ấy” của anh đã sa sút từ mấy năm nay. Giờ đây với anh chỉ là nghĩa vụ phải làm khi tôi đòi hỏi thôi chứ anh chẳng thiết tha, mặn nồng gì. Thậm chí đôi thi anh còn giả vờ cáo bệnh để mong không phải “nộp thuế”, hoặc cứ ậm ừ cho xong lần rồi “đâu vẫn hoàn đó” làm tôi rất khổ tâm.

Nghi ngờ chồng có bồ, tôi đã bí mật cho người theo dõi, nhưng tuyệt đối anh không có cơ sở 2 nào khác ngoài tôi, mà chỉ là anh ấy khả năng kém. Tôi và anh đi khám bác sĩ thì phát hiện anh bị tiểu đường tuyp 2, chả tránh, nếu tôi không “đòi” có khi cả tháng anh cũng chả đụng đến người tôi lấy một lần mà anh cũng chẳng cảm thấy như vậy là có lỗi gì với tôi. Thậm chí, thấy tôi dỗi hờn anh lại còn trách tôi không biết thông cảm cho sức khỏe của chồng. Chồng tôi còn cho rằng, sống với nhau hơn chục năm trời rồi, con cái cũng đã lớn cả mà tôi vẫn còn ham hố. Và thách thức, “nếu không thỏa mãn có thể đi tìm người khác”.

Tư tưởng này của chồng khiến tôi từ nạn nhân trở thành “tội phạm”. Tôi ấm ức mà chả dám tâm sự với ai. Vì tình dục những năm gần đây tuy đã được nhìn nhận cởi mở hơn, nhưng cũng vẫn là những vấn đề khó nói đối với chị em phụ nữ, đặc biệt là những người phụ nữ Việt Nam. Nhiều lúc quá “thèm” khát, lại nghĩ đến câu hỏi của chồng tôi đã định tìm cho mình một người đàn ông khác, nhưng lòng tự trọng đã không cho phép tôi vượt ra khỏi cái giới hạn của một người phụ nữ Việt Nam. Tuy nhiên, cứ phải kìm nén nhu cầu của mình trong một thời gian dài như vậy thì không biết tôi sẽ như thế nào. Liệu có dẫn đến trầm cảm như các bác sĩ đã cảnh báo.

Đêm đến tôi như một con hổ đói thèm ăn bao nhiêu thì chồng tôi lại sợ hãi bấy nhiêu, nhìn anh luôn trong tình trạng rúm ró mà tôi thương hại anh nhưng cũng trách bản thân mình. Đã rất nhiều đêm tôi trằn trọc không ngủ được vì đói khát “chuyện ấy”. Tôi phải làm gì để thoát khỏi bi kịch này?.

Thutrang…@gmail.com

Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ