Quần áo

Quần áo

4 thg 8, 2011

Mặc cảm mất trinh nên tôi phải níu kéo anh

Tôi quen anh qua một người bạn. Anh cao ráo, dễ nhìn và dáng chuẩn như người mẫu vậy. Đi cạnh anh tôi cảm thấy tự hào, mặc dù tôi khá khiêm tốn về vóc dáng và ngoại hình. Bù lại trời cho tôi cái tính vui vẻ, hóm hỉnh, lạc quan và yêu đời.

Hai đứa đến với nhau rất chân thành và nhẹ nhàng. Tôi chỉ biết chúng tôi cứ đi chơi cuối tuần, kể cho nhau nghe những câu chuyện hàng ngày, tôi chọc cho anh cười và thấy nụ cười ấy là bao mệt mỏi xua tan hết. Có lẽ vì thế mà tôi từ quý mến rồi cũng yêu anh lúc nào chẳng hay.

Ngày mới yêu nhau, chúng tôi hay ăn linh tinh góc phố, ngồi những quán café bình dân, thỉnh thoảng là những bó hoa, món quà. Mỗi lần anh qua đón tôi, tôi vui như đứa trẻ vậy. Với tôi, anh là người quan trọng nhất là chỗ dựa cả về tinh thần lẫn tình cảm. Phải nói thật là tôi rất tự hào về điều đấy, tôi tự nhủ sẽ phải là người phụ nữ làm cho anh hạnh phúc nhất trên đời.

Trong lần sinh nhật anh ấy, hai chúng tôi đi chơi với nhau rất vui vẻ. Tôi vô cùng hạnh phúc khi sóng bước cùng anh ăn tối ở nhà hàng, hai bàn tay nắm chặt, cái ôm ấm áp và nụ hôn ngọt ngào và tặng anh món quà mà tôi chuẩn bị từ lâu.

Hơn 1 giờ đêm chúng tôi mới về. Khi đó xóm trọ đã khóa cửa. Sợ mọi người tỉnh giấc nên anh đề nghị chúng tôi đi thuê phòng trong nhà nghỉ.

Tôi không nghĩ tới tình huống này và muốn anh đưa về nhà đứa bạn thân của tôi. Anh nói như thế coi thường anh, vả lại khuya rồi đi ngủ nhờ nhà bạn không hay ho gì.

Tôi miễn cưỡng theo anh vào nhà nghỉ. Khi lên phòng, tâm sự thêm một lúc thì anh đòi làm chuyện ấy. Tôi bất ngờ và nhất quyết không đồng ý. Anh thất vọng ra ngoài hành lang hút thuốc. Một lúc sau anh lại đòi rồi van nỉ mọi lời lẽ, hôm nay là sinh nhật anh, anh muốn chỉ muốn em. Cuối cùng, vì nhẹ dạ tôi đã trao anh tất cả để giờ đây tôi cảm thấy hối tiếc.

Rồi sau lần đó, mỗi khi đi chơi với nhau anh lại đòi hỏi, một lần, hai lần, ba lần....và rồi thường xuyên.

Sau khi có quan hệ thân mật về thể xác, tôi cảm thấy mình rất phụ thuộc vào anh. Mỗi khi cãi nhau, mặc dù anh sai nhưng tôi đều phải là người giảng hòa trước, nhiều khi anh mắng tôi thậm tệ tôi cũng im lặng. Mỗi khi nhắn tin, điện thoại tôi cũng đều chủ đông trước vì tôi đã mất trinh và một khi chia tay tôi sẽ khó lấy được người đàn ông tử tế.

Rồi một ngày tôi phát hiện anh không còn yêu tôi nữa khi đọc được những tin nhắn tình tứ của anh với người con gái khác. Tôi như chết điếng người và không ngờ anh đã thay đổi, không còn yêu tôi nữa.

Tôi khóc lóc van nài, cầu xin anh đừng bỏ rơi tôi. Nếu anh cứ nói anh bỏ tôi, tôi sẽ tự tử.

Để không mất anh tôi đã làm mọi cách để níu giữ anh lại, theo dõi anh, thậm chí tôi còn tiếp cận bố mẹ anh, bạn bè anh.

Không biết tôi làm vậy có đúng không. Nhưng chỉ vì lúc nào cũng mặc cảm rằng mình là người con gái ’không còn gì để mất" nên tôi mới làm vậy. Cho tôi một lời khuyên.

Yên Linh (Thanh Hóa)

Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ