Quần áo

Quần áo

25 thg 7, 2011

Vợ lẽ

Tôi làm vợ lẽ, chồng tôi cờ bạc, rượu chè, đánh đập tôi và giờ đây, tôi đang sống nhục nhã ê chề. Còn gì là hạnh phúc, tình yêu?

Cuộc đời tôi coi như cũng được một lần làm vợ dù chỉ là thân vợ lẽ. Không biết tôi nên cám ơn số phận, cám ơn ông trời hay là tự dằn vặt, tự trách bản thân mình khổ sở? Cám ơn vì được một lần làm vợ, cũng được mang tiếng có chồng hay đau khổ vì phận đời hẩm hiu?

Có lẽ, số tôi sinh ra không phải để sung sướng mà để gánh chịu những hậu quả của cuộc đời. Ngày xưa, mẹ tôi không tốt, sống không lương thiện với con dâu, với chồng để rồi giờ đây, tôi hứng chịu quả báo.

Cuộc sống chật vật, tôi phải chấp nhận lấy chồng, người đã từng qua một đời vợ khi cái tuổi xuân không còn nữa. Già quá rồi, ai cũng nói ra nói vào vì sao không lấy chồng, hay tại làm sao. Tôi sợ tiếng xấu lan nhanh, sợ phật lòng bố mẹ, thôi thì ‘gái trinh’ đi lấy kẻ đã ‘qua một lần đò’.

Cũng chẳng phải tôi chê trách gì những người đã lập gia đình, chỉ cần người ta tốt là đủ. Nhưng khốn khổ thay, người đàn ông làm chồng tôi bây giờ đâu có tu chí làm ăn, chỉ biết đến rượu chè, cờ bạc. Đó là nguyên nhân khiến cho bà vợ cũ bỏ đi, không lời từ biệt. Anh ta nuôi con thơ một mình nhưng nào có trách nhiệm làm cha. Chỉ vì gia đình anh ta cũng có chút của cải vì trước bố mẹ có tí chức quyền ở huyện nên nhiều cô gái ham hố lắm. Anh ta trông tướng tá cũng bảnh bao. Nếu không say rượu thì nhìn cũng đáng mặt đàn ông ra phết.

Trong nhiều cô gái ở thôn, anh chọn tôi bởi tôi có tiếng ngoan hiền, lại chẳng phải loại hư hỏng, ham chơi này nọ. Cũng không mang tiếng yêu đương nhắng nhít nên kẻ có vợ ấy thích thú lắm vì nghĩ rằng, cô gái thanh khiết ấy lại làm vợ mình.

Quả thật, tôi không yêu quá nhiều. Cũng có một mối tình sâu đậm thời đi học còn sau đó là thích thú vu vơ. Nhưng chẳng bao giờ nghĩ, mình sẽ làm vợ một người như thế này. Chứng kiến cảnh bố mẹ cãi vã, đánh đâp, tôi sợ hôn nhân từ khi còn trẻ. Và rồi, cái hình ảnh ấy cứ ăn sâu vào tiềm thức của tôi khiến tôi không tài nào có niềm tin vào đàn ông và không muốn lấy chồng. Tôi luôn mơ tưởng một mẫu người hoàn hảo nhưng chẳng thể nào có, đó chỉ có trong phim mà thôi.

Nửa năm nay tôi làm quần quật. Có học có hành nhưng về chốn quê này chẳng có việc cho tôi làm, lên thành thị thì trình độ trung cấp cỏn con của tôi không đủ để đáp ứng. Tôi phụ chồng bán hàng, phụ mẹ chồng làm ruộng. Ngày này qua tháng khác, tôi chịu cay chịu đắng vì những trận đòn của chồng, chịu những lời lẽ chê bai của mẹ chồng. Hễ làm không tốt là mẹ chồng tôi là hắng giọng: “đừng cậy có học có hành mà bày trò làm biếng. Nhà này không có tiền nuôi không”.

Cứ thế, mẹ chồng tôi cũng đối xử tệ hại với tôi như bao bà mẹ chồng cay nghiệt khác. Sáng sáng tôi dậy từ rất sớm trong khi cả gia đình vẫn ngủ. Tôi làm bao nhiêu là việc mà gà mới gáy. Nông thôn việc nhiều vả lại nếu dậy muộn thì trời đã nắng. Hết việc nhà lại đến việc đồng, bàn tay tôi đã chai sạn, móng tay đen lại trông tôi không còn là cô gái ngày nào nữa.

Sau mỗi trận rượu say, chồng tôi lại về đánh đập chửi bới. Cuộc đời tôi tưởng như chẳng có gì là hạnh phúc. Tôi chưa bao giờ dám nghĩ, số phận mình lại ra nông nỗi này. Tôi làm vợ lẽ, chồng tôi cờ bạc, rượu chè, đánh đập tôi và giờ đây, tôi đang sống nhục nhã ê chề. Còn gì là hạnh phúc, tình yêu?

Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ