Nhật ký vượt cạn của bà mẹ đơn thân 9x

Đúng 7 giờ sáng thứ 2 (22/11/2010), mẹ nhập viện Phụ sản.
- Mẹ nói với bà ngoại: “Chắc đau lắm mẹ nhỉ?”
- Bà ngoại: “Cái đó là chắc chắn rồi, ngố thế?”
Bà nói làm mẹ thấy sợ quá, thế là hai người lóc cóc vào bệnh viện để làm thủ tục. Lần đầu tiên mẹ bước chân vào bệnh viện Phụ sản - hãi hùng vì người như kiến, cảnh tượng đông như hội.
Rồi 12 giờ, 1 giờ trôi qua mẹ không có hiện tượng gì. Đúng 2 giờ cô y tá kêu mẹ lên tầng 2, đưa vào phòng cho bác sĩ khám. Toàn đàn ông con ạ, mắt mẹ cứ trố hết cả lên.
Thế rồi cứ 30 - 45 phút lại khám, nghe tim thai 1 lần. Cả đêm hôm đó mẹ vẫn bình thường, mẹ ngủ một mình ở phòng chờ đẻ, bà ngoại thì ngủ ở ngoài.
Sáng hôm sau đúng 7 giờ bác sĩ kêu mẹ vào phòng đẻ chọc ối. Mẹ được đẻ chỉ huy. Khoảng 5 tiếng sau mẹ bắt đầu xuất hiện những cơn đau. Lúc đó mẹ không biết kêu ai, chỉ có bà ngoại bên cạnh mẹ. Nhiều người hỏi mẹ chồng đâu, sao không vào cùng. Mẹ không biết phải trả lời sao khi bây giờ bố con đang ở một nơi khác. Mỗi câu hỏi của người ta như dao đâm vào tim mẹ. Mẹ bắt đầu khóc, mọi người tưởng mẹ khóc vì những cơn đau nhưng thực ra mẹ khóc vì mẹ không cho con được một mái ấm gia đình, không cho con được một người cha.
Đến 7 giờ tối mẹ bắt đầu vào phòng đẻ. Sau 30 phút vật lộn, cuối cùng Duy Anh của mẹ chào đời. Con khóc oa oa to lắm. Bác sĩ bảo: "Bé trai, 3,5kg". Nhìn thấy con mẹ hạnh phúc lắm, và mẹ cũng biết bắt đầu từ đây mẹ sẽ sống vì con.
Con biết không, 7 ngày trong bệnh viện là 1 tuần mẹ thức trắng đêm. Mới sinh xong mẹ chưa có sữa, con phải bú bình, bên cạnh mẹ không có ai khác ngoài ông bà ngoại. Mọi người thường nói rằng phụ nữ sướng nhất là chửa đẻ ở bên ngoại, nhưng hình như câu nói này không đúng với mẹ cho lắm.
Ông bà ngoại chưa nghỉ hưu, nên những ngày trong viện thực sự khó khăn với mẹ, đã thế Duy Anh của mẹ cứ đòi bế không chịu nằm giường. Mẹ nhìn người ta có bên nội, bên ngoại, có chồng mà mẹ thèm quá.
Người mẹ lúc nào cũng trong tình trạng mệt lả đi, ban ngày thì trông con, ban đêm thì khó ngủ. Mấy ông chồng ở giường bên cạnh cứ hỏi mẹ: “Cô bé này chồng đâu, đẻ gì mà cứ một mình thế này à?". Mẹ chỉ biết ngậm ngùi nói rằng: “Chồng em đi công tác xa, chưa kịp về, chắc mấy bữa nữa mới về được".
Và rồi mẹ xuất viện, mẹ sung sướng vì thoát khỏi những câu hỏi và ánh mắt nghi ngại của thiên hạ.
Thời gian cứ trôi qua, và giờ Duy Anh của mẹ được 6 tháng rồi. Mẹ vui khi thấy con biết lẫy, đang tập bò và phát ra những âm thanh ngộ nghĩnh.
Giờ đây, mẹ chỉ biết cố gắng học tập và kiếm tiền nuôi con trai của mẹ thôi.
Bởi mẹ là một Single mom 9X.
Nhãn: Mẹ và bé
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ