Anh không thuộc về em...
- "Thế tại sao anh không chia tay cô ấy? Tại sao anh với em cứ mãi như thế này? Tại sao anh sợ cô ấy buồn mà lại không nghĩ em đang rất tổn thương?...”
Em thích nghe bản Canon của M.Bell vào mỗi sáng mai. Em thích được ngắm nhìn anh ngủ say sưa trên chiếc giường màu xanh thẫm. Được vuốt tóc anh, và hôn lên vầng trán thanh cao. Thích mùi hương thuốc lá nơi anh, thích được nép trong vòng tay anh ấm áp và nũng nịu như một chú mèo con. Thích cái dụi đầu rất khẽ của anh vào mái tóc buông dài của em mang đẫm sương đêm của cỏ…
Em yêu anh với một thứ tình yêu kỳ lạ. Không quá nồng nàn, da diết, nhưng cũng chẳng quá dửng dưng để có thể dứt ra. Anh đến với em, ồn ào và mạnh mẽ. Xua tan đi băng giá tan vỡ của mối tình đầu, cuốn em theo những cảm xúc của tình yêu. Anh dạy cho em biết nên sống thật với cảm xúc của chính mình trong tình yêu. Và em, như một cô bé con, chập chững chạy theo anh với cái gọi là cảm xúc thật trong tình yêu ấy.
Khi em thấy vui, em reo lên với anh như đứa trẻ được quà. Khi em buồn, em mặc nước mắt mình rơi để vai áo anh đẫm ướt. Khi em thấy nhớ, điện thoại anh đẫy rẫy tin nhắn “ Em nhớ anh”..Và khi em giận hờn, em chẳng ngại ngần nói giỗi “ Em ghét anh lắm”..
Nhưng chưa bao giờ em nói yêu anh!
Em không thể!
Và anh cũng thế, chưa bao giờ anh nói “Anh yêu em”. Trong suốt quãng thời gian 3 năm bên nhau, anh chưa hề nói với em câu ngọt ngào hạnh phúc ấy.
Em mặc nhiên chấp nhận.
Biết anh có người yêu, đang ở một nơi khác. Em biết anh yêu cô ấy. Và em biết, cô ấy đến trước em, xinh đẹp dễ thương hơn em..
Em và anh, và thứ tình cảm mơ hồ nhập nhằng dưới cái gọi là tình bạn thân ấy càng ngày càng khiến em nổi loạn. Lúc tỉnh táo, em cố gắng giữ đúng khoảng cách của chúng mình. Nhưng khi bên anh, em quay cuồng để mặc con tim mình ngự trị. Có phải em quá ảo tưởng không về thứ tình cảm mà anh dành cho em cũng gọi là tình yêu? Anh nồng nàn da diết, anh dịu dàng, anh lạnh lùng…em cuống cuồng chạy theo anh…mỏi mệt..
Rồi có lúc chợt tỉnh, chợt buông nhau ra, em lại dằn vặt, hối lỗi: Tại sao em lại chen vào như thế? Sao em lại trơ trẽn, hạ thấp mình chấp nhận thứ tình cảm sót thừa lại trong lúc trống vắng người yêu của anh? Tại sao em lại có thể dối lừa cô ấy khi mà cô ấy vẫn luôn tin tưởng em là bạn thân của anh?...
Em và anh, đang chơi trò chơi làm tổn thương nhau.
Em chán nản, hụt hẫng... lòng em hoang mang...
Tại sao anh sợ cô ấy buồn mà lại không nghĩ em đang rất tổn thương?...
Anh vỗ về nỗi đau nơi em bằng thứ tình cảm na ná như tình yêu- không, phải gọi là tuyệt vời hơn cả tình yêu- tất nhiên, đối với một người trong hoàn cảnh của em. Em ngụp lặn trong tình yêu ấy..Là những cái nắm tay dịu nhẹ sánh bước bên nhau trên đường khuya, là những dòng tin nhắn đầy ấm áp và yêu thương, là sự quan tâm, chia sẻ..Là nụ hôn ngọt ngào và vòng tay ấm...
Em trôi đi trong cảm xúc ngọt ngào ấy.
Và cố quên đi rằng: Anh- không- thuộc- về- em..
Anh nói rằng, bên em rất bình yên. Bình yên hơn khi anh ở bên cô ấy. Em hồn nhiên tin...Khi anh chia sẻ với em về cô gái ấy, em luôn lắng nghe...
Anh kể về những tật xấu và khuyết điểm của cô ấy. Và kể với em, chứ không phải một ai khác. Nhưng mắt anh không giấu nổi sự yêu thương, môi và giọng nói anh không giấu nổi sự nồng nàn. Em biết rằng, anh yêu cô ấy!
Không phải em.
Hôm đó, chúng mình đã không hề nắm tay nhau.
Em trơ đi như gỗ đá. Con tim em bùng lên nhức nhối . Cô gái trong em gào lên "Thế tại sao anh không chia tay cô ấy? Tại sao anh với em cứ mãi như thế này? Tại sao anh sợ cô ấy buồn mà lại không nghĩ em đang rất tổn thương?...”
Nhưng em không giám hỏi, em sợ sự thật nơi anh. Em sợ..và im lặng.
Anh đã dạy em phải sống thật với tình cảm của chính mình.
Nhưng anh, em phải sống thật sao đây?
Chênh vênh..
Bức hình cô ấy, anh để sau mặt pin điện thoại. Lúc em nhìn thấy, anh cuống quýt cất đi, lấp liếm bởi những câu chuyện vu vơ nào đấy mà em không còn nghe rõ nữa..
Mệt mỏi..
Em biết mình sai... Và xa anh...
Em mềm lòng... Lại cuốn vào anh...
Em muốn mình không bị tổn thương lần nữa. Mặc dù có lẽ nó đã bị tổn thương vì anh, và vì chính bản thân em. Em lang thang trong ngóc ngách của tâm hồn, chìm đi trong mớ suy nghĩ hỗn độn của em về anh. Xa anh, em biết, rằng em yêu anh nhiều đến thế. Nhưng lại không thể nói yêu anh- cái thứ cảm xúc giằng xé ấy, khiến em nặng trĩu. Anh hối hả tìm em, cuống cuồng tìm em như sợ em vụt mất, như thể chính em là tình yêu của anh vậy. Anh đau khổ, hốc hác, tiều tụy. Anh đứng trước cổng nhà em hàng đêm như một gã si tình với tình yêu chân thật..
Em mềm lòng... Lại cuốn vào anh...
Lại ngụp lặn trong tình yêu với anh, với cái ngạo mạn, hiếu thắng, bất cần, với mặc cảm tội lỗi, với trái tim bị tổn thương... Vẫn biết, chẳng thể có thứ gọi là tình yêu dành một lúc cho cả hai người.
Và anh lấy vợ - là cô gái ấy. Em bình thản đón nhận tin đấy từ anh- vì lý trí em đã biết trước sẽ là như thế! Anh nói rất nhiều, mong em tha lỗi, rằng mong em hạnh phúc... và anh khuyên em yêu người khác, thay mình.
Anh quay đi, để mình em chết lặng với căn phòng trắng tinh khôi có bản Canon mỗi sáng mai, với chiếc giường màu xanh thẫm đã loang lổ màu úa tàn, có chiếc chuông gió rung lên như một bản thánh ca nơi giáo đường...
Anh quay lưng... với sự bình yên bên em...
Cuộc sống không có anh thật khó khăn, nhưng em thấy thật nhẹ nhàng. Biết vẫn còn đau mỗi lần nhớ đến anh, biết nước mắt mình vẫn rơi khi trông thấy anh, biết môi mình vẫn nở nụ cười khi những kỷ niệm đẹp đẽ ùa về ào tung cả ký ức... Biết một mình em, rất cô đơn... Nhưng em không còn phải dằn vặt bản thân mang đầy mặc cảm tội lỗi khi yêu anh nữa. Điều đó, làm tâm hồn em thanh thản rất nhiều...
24 tuổi. Có lẽ không hề quá muộn cho một sự bắt đầu. Em sẽ bay với đôi cánh tự do của em và không có anh...
Nhãn: Nơi chia sẻ
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ