Không phải một tỷ đâu, chỉ là một  tý tôi. Thời nay, một tý đụng chạm thôi cũng đủ để người ta bực tức, cáu giận,  xích mích nhau. Một tý ánh mắt lạnh lùng hoặc nhìn nhau một cách khinh miệt, còn  nặng hơn ngàn câu nói. Câu nói đã ghê rồi. Các cụ chẳng dạy dỗ: “Lời nói không  mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau”. Chả phải các cụ bảo phải nịnh  nhau, để quen nghe những chuyện không thật lòng, khi ai nói trái thì mặt mũi hầm  hầm, tinh thần kháng chiến tưng bừng. Không phải vậy. Ý các cụ cao siêu, tế nhị,  tinh tế hơn nhiều. 
Các cụ chỉ muốn dạy con cháu văn phòng chúng ta, dạy  từ các sếp tới nhân viên, dạy từ ngồi ghế xoay bật lộn ngửa tới ghế cứng đơ hại  lưng rằng: “Đằng nào thì chúng ta cũng là con người, sống và chết, làm hay không  làm, nó cũng thế thôi. Có gì thì bảo ban nhau mà làm, cái gì cũng phải công tâm  một chút. Mình hại người, người hại mình, mà người hại thì lại không bằng trời  hại”... Ôi giời, nghe đến đây đã thấy toát hết cả mồ hôi mẹ đến mồ hôi  con.
 
 Người mới vô thì “hung hăng” –  tinh lực chưa bị rút mà. Người cũ thì bình tĩnh hơn chút, mỉm cười mà ngắm các  bạn mới tưng bừng sốt sắng làm việc. Giờ thì cũng bớt ma cũ bắt nạt ma mới rồi.  Có khi còn ngược lại là đằng khác.
 
 Có cô gái nổi tiếng hiền lành  trong văn phòng, thấy nhân viên mới trông cũng nhanh nhẩu mồm miệng, liền nhiệt  tâm nhiệt tình mà dạy cặn kẽ công việc. Cô kia hơn đúng chàng này có vài tuổi,  nhưng thế hệ đi trước rõ là “tồ” hơn thế hệ đi sau. Chả biết anh kia hoạt động  thế nào mà oách thế, thăng tiến vượt bậc, tương lai “xin” lại hết việc của cô  đang làm. Vui chưa.
 
 Và con đường để thăng tiến không  có chữ thực lực bền bỉ ở đây. Anh thăng tiến bằng bất cứ mọi cách, gây ức chế  cho cô chị đã từng tận tụy hết lòng với mình. Thủ đoạn anh thiếu chi, cao cấp  lắm, không phải “thị lộ” ai cũng biết đâu. Cô gái kia thì sau này hơi ân hận vì  ngây thơ tự hỏi: “Sao mình nhiệt tình giúp bạn bè thế mà vẫn bị chơi nhỉ?”. Cô  bảo: “Người với người đúng là chỉ để hành nhau”. Cô cắn răng chịu những gì anh  chàng kia gây ra, trong vô vàn xì-trét và căm tức, bởi cuộc sống, công việc của  tôi đã bị khốn đốn chỉ bởi dăm ba chuyện vớ vẩn.
 
 Cáu thì cũng chả làm được gì. Cô  lên mạng viết lăng nhăng dăm ba cái status, than phiền vớ vẩn mấy câu trên  Facebook, mặt lúc lạnh, lúc nóng bừng vì như bị sỉ nhục. Đấy, nhịn nó khổ thế  đấy. Chả mấy chốc mà già người.
 
 Nóng giận cũng phải có trình  độ
 
 Nói vậy thôi, chứ nóng giận cũng  phải có trình độ đấy. Chả ai lại ứng xử như ngoài đường, ngoài chợ cả. Ai người  ta nóng nảy bực bội đập ình ình cái bàn, mắt quắc lên nhìn nhau nảy lửa. Ai  người ta thèm cáu bẳn “đá thúng, đụng nia”... Làm gì có chuyện ấy. Giờ nóng nảy  nơi công sở nó cũng cao cấp hơn. Dù gì thì từng ấy con người tối thiểu cũng đã  tốt nghiệp đại học, chưa kể một đống bằng cấp danh giá sáng láng bóng người, ăn  mặc sang trọng, lịch thiệp hoặc cá tính nổi ầm ầm. Ai lại xử sự như người bình  thường. Không. Không có được.
 
 Một là anh nghênh ngang, quái  thèm chấp nhặt, để ý những cái bé mọn nó cứ định nhảy xù ra làm cho anh nóng  mắt, nóng tai, nóng... cả tay. Chuyện văn phòng, cũng có năm bảy đường. Đồng  nghiệp tốt thì tốt, đôi khi tốt thì... không tốt. Chả biết đường nào mà lần. Họ  có thể giả lả, đùa cợt, gọi tên anh, trêu anh, vui vẻ với anh, nhưng bên trong,  để xét xem đã. Xem nếu anh cứ như một thằng tham tiền một cách đầu gối vẹt, nếu  cái miệng anh cứ giả lả điêu thuyền cứ gọi là bằng cụ, thì cũng chả tránh được  những câu thì thầm: “Ăn dầy, ăn tất, ăn cả đất!”, rồi thể loại “kính nhi viễn  chi”, xa cái bạn có cái miệng xinh xinh hình giấu bé hơn (<) ra nhé, đề phòng  không có cái miệng của bạn chọc thủng sự nghiệp đấy.
 
 Cáu giận nơi công sở thời nay,  được che đậy, được ghìm nén, được “vùi lấp” nhẫn nhịn nhiều đấy chứ. Sếp nhịn  nhân viên, hay nhân viên nhịn sếp? Rập rà rập rình. Ông tưởng tìm người giỏi như  tôi mà dễ à? Chả hiểu gì hết. Ơ cái đứa kia, về đây là để làm việc hay để võ  miệng đây? Làm việc mà be bét như này à? Nhìn doanh thu đi, nhìn sự phát triển  của công ty đi. Mấy tháng qua, có ích gì không? Làm ăn thế này à? Láo  toét!
 
 Đập gì bây giờ, hét to cái gì bây  giờ nhỉ? Không có gì. Email nội bộ cứ là phang tới tấp cả vào ngày  nghỉ.
 
 Nhiều người đã thú nhận nhiều khi  không thích và không muốn lẫn, không dám vào email nội bộ khi có chiến tranh vớ  vẩn xảy ra. Ai cũng muốn làm việc trong môi trường tốt, ai cũng muốn được làm  những việc mình thích. Nhưng ai có hiểu là làm được cả những việc mình không  thích mới là trình cao không? Đi làm là như thế. 
Người ta có cáu giận  căm tức, người ta có nóng nảy đến đâu, phừng phừng một hai đòi đuổi việc nhân  viên, hoặc nhân viên đòi bỏ việc, cũng chỉ là giải pháp tức thời ngay lúc đó mà  chưa nghĩ đến lâu dài. Cái anh còn trẻ bao giờ cũng ngông nghênh và không có sợ  gì. Tuổi trẻ thì phải bay nhảy, không làm chỗ này thì làm chỗ khác. Làm để sống  chứ làm để chết à. Công việc tốt, người tử tế, sếp tốt, nhân sự biết người, dại  gì không làm. Bây giờ người ta cũng biết thân biết phận, biết người biết việc  lắm chứ, chẳng qua không thể chịu đựng được, người ta... mới nhảy  thôi.
 
 Còn sếp và công ty thì sao? Tìm  được người thạo việc khó quá, làm sao không phải đào tạo, không phải giảng giải  nhiều mà vẫn hiểu ý nhanh, lại có sức lực tiềm ẩn, trường vốn trường hơi thì tốt  quá. Vuột đi cũng tiếc. Nhưng sếp cũng là người chứ có phải gỗ đá đâu. Thêm nữa,  người ta đang được quyền làm sếp, cũng phải thông cảm chứ. Thôi thì chẳng ai  chịu ai. Chiến tranh nhẫn và nhịn, nóng và nảy, bực và tức, cáu và giận, cứ thế  như điệp khúc nặng nề và dai dẳng cho đến lúc tìm được phương pháp giải  quyết.
 
 Phương pháp này cũng chẳng xa lạ  gì. Một là có kẻ “say goodbye” (chào tạm biệt), hai là tâm sự 1080 trước khi có  cái lá đơn lạnh lùng kia.
 
 Chuyển hoá cơn  giận
 
 - Đối thoại: Quá quan trọng.  Nhiều khi cứ nhấm nhẳng để trong lòng, “để hoá dưa hoá giòi”. Hại lắm. Các cụ  chả bảo rồi: “Cái giận làm tôi xấu/ Biết vậy tôi mỉm cười!”. Tìm ra giải pháp,  tiếng nói chung, tránh cáu giận gây mất đoàn kết nội bộ, tránh tình trạng  “phang” nhau trên mọi phương diện. Nói thẳng nói thật (một cách tế nhị và nhân  ái), trên cơ sở xây dựng nhiều chiều chứ không phải một  chiều.
 
 - Bộc lộ cơn giận một cách khôn  ngoan: “Các cụ bảo cơn nóng giận cũng như lửa đốt cháy nhà. Chính vì thế, nên  tìm cách chữa cái nhà đang cháy, tức là cách giải quyết, để tìm được tiếng nói  chung, được sự hoà khí, hoà thuận. Điều này không có nghĩa buộc bạn phải ôm cơn  giận vào lòng, nếu có, thì phải bằng tình thương.
 
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ