Quần áo

Quần áo

15 thg 10, 2009

Blog - Vẫn thấy yêu đàn ông

Tôi đã đọc tiểu thuyết 'Xin cạch đàn ông' của nhà văn Ba Lan Katarzyna Grochola về quá trình đấu tranh, phấn đấu tâm lý của một phụ nữ qua tuổi băm sống cùng con gái dậy thì trong căn nhà nhỏ ở vùng quê. Chị liệt kê một loạt những rắc rối của bản thân để lý giải vì sao chồng chị ra đi và có con với một phụ nữ khác.

Lê Đặng Khánh Linh

Tôi cũng có một số điểm giống chị. Tôi vừa bị bạn trai bỏ rơi, cũng gặp rắc rối về tài chính và bị thừa cân. Bạn trai tôi không có con với người phụ nữ khác nhưng anh vẫn bỏ rơi tôi. Lẩn như trạch mỗi khi tôi tìm đến nhà, tắt điện thoại khi thấy số tôi và miễn cưỡng nói câu xin lỗi khi tôi dùng số khác gọi tới không để làm gì ngoài việc gào khóc chửi rủa anh thậm tệ. Anh làm tôi thấy ghét đàn ông. Và ghét chính mình.

Một tuần sau ngày bị bỏ rơi, tôi vẫn có cảm giác khó chịu mỗi sáng, cứ như muốn buồn nôn và đầu óc váng vất "thế là mình tiêu rồi, mình không thể sống thiếu bạn trai được". Tôi không muốn đi làm, không thể ngủ và căm ghét việc nhồi nhét những miếng cơm vào miệng. Nghỉ phép cũng hết vì trước đó đã sử dụng cho chuyến du hí Đà Lạt nhân ngày sinh nhật bạn trai. Hậu quả của những buổi ăn nhậu than thở cùng con bạn thân là cái túi rỗng tiền và cái bụng mỡ đầy bia. Miệng tôi lúc nào cũng đắng ngắt vì Marlboro, thảo nào anh đã bỏ tôi ra đi. Tôi thấy ghét chính mình.

10 ngày sau khi anh bỏ tôi đi. Đồng nghiệp nhìn tôi thương hại rồi phán "nhìn em như chết rồi". Ừ, tôi chỉ trông như chết rồi chứ không dám chết. Vì mẹ tôi vẫn đang ra rả ở nhà mỗi ngày đợi tôi đi lấy chồng để được hưởng phúc con rể. Vì ba tôi mỗi tối thức tới 12h đêm chỉ để thiết kế sẵn một căn nhà nhỏ cho vợ chồng tôi trong tương lai. Vì thằng em trai tôi 21 tuổi rồi mà mỗi tuần vẫn phải ngửa tay xin tiền đổ xăng xe. Vì con bạn tôi chỉ toàn nghe tôi than thở mà chưa từng có dịp đòi lại khoảng thời gian đó để tôi nghe nó than thở lại. Anh đi rồi, tôi như chết phân nửa cuộc đời, còn phân nữa còn lại để dành cho những người thân thương của tôi. Bằng ấy con người gộp lại vẫn chỉ bằng một anh của tôi - lời quá còn gì, vậy mà anh cũng bỏ tôi mà đi. Tôi lại thấy ghét anh, và ghét đàn ông.

Sếp gọi vào phòng họp riêng, châm cho một điếu thuốc và đề nghị tôi đi Nha Trang cho chi nhánh ngoài đó. Lương cao gấp đôi, ăn ở công ty lo, không có ngày nghỉ cố định, không phép. Sếp kêu đó là cách tốt để tôi vượt qua những đau khổ của chính mình, cứ cày đi, cứ cắm đầu làm như trâu đi, khắc sẽ quên được tình yêu của con người. Tôi nói để tôi suy nghĩ. Có bỏ đi xa thành phố thì anh cũng đâu quay về với tôi nhỉ?

Hai tuần sau ngày anh bỏ tôi đi. Thời hạn hứa với sếp cũng hết. Tôi quẩn quanh mãi cũng phải trả lời dứt khoát. Có gì đâu ngoài "yes" hoặc "no". Rồi tôi tình cờ thấy cựu bạn trai chở một cô gái khác vào Yên, quán cà phê mà tôi cứ luôn nhói lòng mỗi khi miễn cưỡng buộc phải chạy ngang qua. Nhưng bạn trai tôi nhìn vui lắm, anh cười rất tươi và liên tục ôm eo, nắm tay cô gái ấy. Một cô gái trắng và mỏng manh như sứ. Cô mặc chiếc áo cũng mỏng manh và cô trông như không thể đi nổi nếu như anh không choàng tay qua người. Tôi lúc trước toàn phụ anh kéo đít xe để dựng chống đứng, tôi toàn chạy vào trước để giành chỗ ngồi tốt. Tôi ghét cô gái này.

Vậy là tôi đi Nha Trang, vì tôi ghét cô gái ấy chứ không phải để chạy trốn sự thật bị bạn trai bỏ rơi. Công việc ngoài ấy không như tôi tưởng, bận kinh khủng vì nhân viên xứ biển không thức thời như nhân viên thành phố. Những lúc rảnh rỗi hiếm hoi, tôi quay sang đối tượng khác để chửi rủa. Tôi vẫn uống bia thay nước lã và hút thuốc như điên. Rồi trong cơn say, tôi xoá hết những tấm hình trong điện thoại, laptop và cả số điện thoại của cựu bạn trai. Hôm sau tỉnh táo lại, nhận ra sự thật là dù có xoá đi thì số điện thoại và hình ảnh của anh vẫn còn rõ rệt trong đầu. Lại thấy ghét ông thầy giáo già hồi học Cao Đẳng cứ tấm tắc khen con nhỏ này có trí nhớ dai.

Một tháng sau khi tôi bị bỏ rơi. Một thằng nhóc người Anh nhỏ hơn tôi 3 tuổi nói: "Mày nói tiếng Anh giọng Mỹ nghe thấy ghét quá nên thà cứ nói chuyện với tao bằng tiếng Việt". Tôi trả lời lại nó bằng tiếng mẹ đẻ: "Vậy mày hiểu cái câu: 'Tao đang điên, đừng chọc tao' không?". Nó nhăn răng cười, sáng láng như ánh mặt trời: "Nếu mày chịu yêu tao thì sẽ không chọc mày điên đâu". Tôi lại nhớ tới cựu bạn trai - anh theo đuổi tôi, yêu tôi và bỏ rơi tôi mà không cần một câu nói nào, nhẹ nhàng đến rồi đi như một làn gió thoảng. Vì anh mà tôi phải mò ra tận cái miệt này, làm cực như trâu không ngơi nghỉ, tiền kiếm được nhiều mà không có cả thời gian để xài và bây giờ lại ngồi cứng họng trước một thằng nhóc khác dân tộc đang tỏ tình rành mạch bằng chính thứ tiếng mình. Nhưng kì lạ thay, tôi không còn thấy cảm giác chán ghét nữa. Kỳ lạ hơn nữa tôi lại nói với thằng nhóc: "Uh, thử yêu tao xem nào".

6 tuần kể từ ngày ấy. Andrew, tên thằng nhóc, cứ cách ngày lại dựng đầu tôi dậy lúc 5h sáng để chạy bộ và bơi. Thực chất là hắn bơi và tôi thì ngồi... chơi cát. Rồi sau 11h tối, trước khi tôi ngáp ngắn ngáp dài chuẩn bị đóng cửa nhà hàng lại mò tới, hôn lên trán và chúc tôi ngủ ngon. Tôi đen nhẻm và sụt mất 4 kg, không biết vì nhờ chơi cát vào sáng sớm hay thất tình, nhưng thi thoảng đi trên đường vẫn có vài anh Tây huýt sáo tán tỉnh.

3 tháng kể từ ngày tôi ra Nha Trang làm việc. Sếp kêu sự việc ngoài đó đã ổn nên nếu muốn, tôi có thể quay lại thành phố. Tôi gật đầu cái rụp và nói với Andrew: "Tao không thề ở Nha Trang lâu hơn, vì tao còn nhiều thứ để làm khi trở lại thành phố". Hắn chỉ phán một câu: "Thế thì tao ra đó với mày".

"Uh thì đi cùng với tao". Đêm đầu tiên trở lại thành phố, tôi dẫn hắn đi Yoko nghe rock. Và sau ngần ấy thời gian, tôi lại gặp cựu bạn trai, người đã bỏ tôi đi từ vài tháng trước. Anh lại đi với một người con gái khác, cũng một xì tin trắng da dài tóc và mỏng tang như sứ. Khi thấy Andrew kẹp cổ tôi bước vào, lần đầu tiên anh chủ động cất tiếng chào và lần đầu tiên tôi không phun ra những từ chua chát trong thời gian qua. Tôi thấy hết ghét anh, tôi thấy thương cho cô gái đứng e lệ nép mình bên cạnh anh, tôi muốn cầu chúc cô đừng như tôi. Vì ngay sau đó, tôi nhận được tin nhắn từ chính cựu bạn trai mình: "Anh thấy em dường như rất khoẻ và vui, liệu mình còn có cơ hội làm lại không em?". Andrew thấy tôi mỉm cười, xoá tin nhắn, không cần hỏi nhưng chỉ nói: "Không thể lấy lại được những gì mình đã từ bỏ".

Sau đêm đó, tôi nhận được một cú điện thoại, thấy số mang máng quen quen. Bắt máy lên thì là cựu bạn trai, hỏi thăm mở đầu và kết luận bằng một câu hỏi cũ, cũ như chính bản thân anh: "Mình có thể gặp lại nhau nữa không?". Tôi trả lời "Có" và hỏi lại: "Số này là số của anh nhỉ, để em lưu lại có gì gọi". Nhưng chắc sẽ không bao giờ tôi gặp lại anh vì giờ đây, tôi đã thấy hết ghét anh, hết chán ghét cuộc đời. Vì tôi vẫn còn công việc ngập đầu như núi, vẫn còn mẹ tôi hay càm ràm, ba tôi vẫn cần mẫn vẽ căn nhà trong mơ, thằng em trai chỉ toàn xin tiền đổ xăng xe, con bạn thân hay tự ái nhưng biết lắng nghe, Andrew của tôi và hơn hết, tôi vẫn thấy mình còn yêu đàn ông.

Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ