Quần áo

Quần áo

11 thg 10, 2011

Chồng tôi ngủ với cave, 'cặp' nhân tình già

Vào một đêm, tôi bỏ nhà lên cơ quan theo dõi chồng... và tôi đã làm ầm ĩ lên khi thấy chồng mình đang đầu ấp tay gối với một ả cave trong phòng trực...

Tôi và anh khác quê nhau nhưng chúng tôi cùng lên một tỉnh vùng cao xin việc. Hai chúng tôi đều được tuyển vào công ty cùng một ngày. Do tính chất công việc nên chúng tôi phải tiếp xúc với nhau nhiều và cũng từ đó, hai đứa nảy sinh tình cảm với nhau. Hơn nửa năm yêu đương thì chúng tôi tổ chức đám cưới, kẻ thành chồng, người thành vợ.

Những ngày đầu, chúng tôi sống rất hạnh phúc. Tôi thấy mình thật sự may mắn khi có được một người chồng tuyệt vời như anh! Thế nhưng… chỉ sau ba tháng sau ngày cưới, tôi phát hiện ra anh vẫn còn liên lạc với người yêu cũ. Họ nhắn tin cho nhau những lời rất tình tứ. Khi vô tình đọc được những dòng tin nhắn đến và đi của anh và người cũ, tôi đã vặn hỏi anh cho ra nhẽ mọi chuyện… nhưng anh không những không thú tội mà còn quay ra quát mắng tôi và bênh vực người cũ.

Sau lần ấy, tôi đã bỏ qua và nhẹ nhàng khuyên nhủ anh. Dù sao cũng đã là vợ chồng, có gì hiểu nhầm cũng nên bỏ qua cho nhau, cũng như có lỗi lầm gì của chồng hay vợ cũng nên thứ tha để gia đình có được tiếng cười yên ấm, hạnh phúc. Kể từ đó, anh dường như đã dứt hẳn liên lạc với người yêu cũ. Thế nhưng…

Tôi thương anh vì phải làm việc vất vả. Thi thoảng lại phải ở lại công ty để trực đêm… nhưng dường như, đấy lại là “cơ hội” để anh có được những giây phút tự do, thoải mái nhất. Tôi đã nghe phong thanh từ những người đồng nghiệp, buổi tối anh ở lại trực thường dẫn cave về cơ quan và ngủ qua đêm với anh ở đấy. Tôi giận dữ lắm nhưng vẫn cố gắng kiềm chế để tìm cơ hội bắt quả tang và làm cho ra nhẽ mọi chuyện.

Thế rồi một hôm, tôi đến cơ quan vào lúc nửa đêm… và tôi như điên lên khi nhìn thấy chồng mình đang đầu ấp tay gối với một ả cave. Tôi đã làm ầm lên mọi chuyện giữa đêm hôm ấy… và anh đã xin lỗi tôi, hứa từ nay sẽ không bao giờ làm tôi phải tổn thương nữa. Vì còn yêu anh nên tôi lại một lần nữa tha thứ cho anh.

Sang năm sau, tôi sinh hạ một bé trai bụ bẫm, kháu khỉnh. Anh tỏ vẻ rất vui và tận tâm chăm sóc mẹ con tôi. Lúc này tôi cảm thấy rất hài lòng với cuộc sống của mình, hài lòng vì có một người chồng yêu thương vợ, có một đứa con đáng yêu… Cuộc sống chẳng còn gì hạnh phúc hơn khi mình có được một mái ấm gia đình hạnh phúc!

Khi con tôi lên ba tuổi, gia đình anh bắt ép tôi phải chuyển về quê để trông nom các cụ. Mặc dù tôi không đồng ý với yêu cầu của bố mẹ anh nhưng họ phản ứng gay gắt vì các cụ ông, cụ bà đều đã trên 90 tuổi, bố mẹ anh cũng đã hơn 70 tuổi, mọi người muốn có một người chăm sóc lúc trái gió trở trời, ốm đau, bệnh tật... nên sẽ chẳng có ai ngoài cô dâu trưởng là tôi sẽ phải bỏ việc, xa chồng để về quê chăm sóc các cụ. Còn anh vẫn ở trên đó làm việc, hai vợ chồng ở cách xa nhau hơn 550 km.

Những ngày đầu mới về quê, mặc dù rất buồn chán vì phải xa chồng nhưng tôi vẫn cảm thấy đỡ tủi thân hơn khi được gia đình nhà chồng đối xử tốt và anh cũng điện thoại về động viên tôi hằng ngày.

Ba tháng sau, anh có quyết định lên chức. Tôi cảm thấy rất vui và hãnh diện vì điều đó… nhưng cũng kể từ đấy, chồng tôi có nhiều biểu hiện rất khác thường. Tôi nghi ngờ anh và gặng hỏi mỗi lần anh điện thoại thì anh mắng tôi “Em hay suy nghĩ vớ vẩn quá”. Cũng vì ở xa nên tôi không thể nào biết được anh đang làm gì, cuộc sống của anh bây giờ ra sao? Nhưng bù lại, anh động viên tôi giữ gìn sức khỏe, chăm sóc con cái và ông bà, bố mẹ giúp anh… nên tôi cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa.

Rồi những lần về quê của anh cũng thưa dần. Tôi gọi điện hỏi anh thì anh bảo “Dạo này nhiều việc nên anh rất bận”. Thế nhưng, cũng kể từ độ đó, anh không còn gửi tiền về cho mẹ con tôi nữa và viện lý do “Anh đang đi học nên rất tốn kém, không còn tiền để gửi về cho mẹ con em nữa”. Cũng vì yêu thương anh nên tôi đã rất tin tưởng anh và không đòi hỏi ở anh bất cứ điều gì nữa.

Ở quê, tôi vẫn đi làm bình thường, vẫn làm tròn trách nhiệm của một người cháu, người con, người em dâu, tôi không làm phật lòng ai để có điều tiếng gì trong gia đình và luôn được mọi người trong nhà quý mến. Anh ấy vẫn điện về và nói là rất hãnh diện về tôi và cảm ơn cuộc sống đã ban tặng tôi cho anh ấy, nhờ vậy tôi cũng cảm thấy rất hạnh phúc và càng cố gắng hơn...

Cho đến một ngày anh về quê, tôi phát hiện ra trong điện thoại của anh có lưu hai tên “Vợ yêu” và “bà xã” nhưng cả hai số ấy đều không phải là của tôi. Tôi biết đã có chuyện chẳng lành sắp ập đến với mình… nhưng tôi vẫn tự trấn an mình, cố gắng coi như chưa biết được những điều đó.

Số lần anh về cứ thưa dần. Mỗi lần về anh đều có những biểu hiện rất khác lạ. Anh không còn những cử chỉ ân cần dành cho tôi, cũng không còn tha thiết mặn nồng chuyện chăn gối. Tôi đã hỏi anh lý do vì sao anh thay đổi như vậy… nhưng anh đều phủ nhận những điều ấy và còn viện lý do: “Anh bị bệnh nên không còn thiết tha chuyện vợ chồng nữa”.

Anh rất hay vào máy tính làm việc nhưng khi tôi vào thì anh lại vội vàng tắt đi. Vì nghi ngờ chồng nên tôi đã chờ lúc anh đi vắng để mở máy ra xem… và tôi biết được anh đang soạn hộ bài cho một ai đó. Khi tôi hỏi anh về tệp tin anh đang soạn thảo thì anh vẫn phủ nhận tất cả và quay ra cáu gắt tôi. Cũng vì những biểu hiện khác lạ đó của anh nên tôi quyết định phải tìm cho ra nhẽ mọi việc.

Khi phát hiện ra chồng mình đang chung sống với một người phụ nữ khác như vợ chồng giữa một thị trấn bé nhỏ, tôi đã rất đau khổ. Trời đất dường như sụp đổ dưới chân tôi… Tôi không thể nào tin được, chồng mình lại lừa dối tôi gần nửa năm qua để chung sống với người phụ nữ khác. “Anh bận bịu không về được”, “anh phải mất nhiều tiền để học thêm” hay “anh bị bệnh nên không khao khát chuyện chăn gối”… cũng chỉ là những lý do để anh không về với vợ, không chu cấp tiền cho gia đình và hơn hết, anh đã chán chê vợ và tìm niềm vui bên người đàn bà khác.

Khi bắt được quả tang, tôi đã bắt anh phải nhận sau những chứng cứ xác đáng tôi đưa ra. Anh xin lỗi tôi và hứa với tôi “Từ nay, anh sẽ không làm em tổn thương thêm một lần nào nữa”. Tôi đã giả vờ tin tưởng anh như những lần trước… nhưng tôi đã không còn niềm tin dành cho anh kể từ giây phút biết anh ăn ở với người đàn bà ấy. Và tôi đã vạch ra cho mình một kế hoạch…

Hai tuần sau, tôi xin phép ông bà và bố mẹ về nhà ngoại chơi. Nhưng thực ra, tôi đã bí mật lên chỗ anh để xác minh xem chồng mình có giữ đúng lời hứa với vợ hay không… Và tôi càng đau đớn hơn khi biết được anh vẫn chung sống với người đàn bà ấy như vợ chồng. Chị ta hơn anh 11 tuổi, đã bỏ chồng và có một cô con gái riêng khoảng 10 tuổi. Hai người họ chung sống với nhau trong một căn phòng nhỏ chỉ kê nổi một chiếc giường. Những quần áo tôi đã từng mua cho anh, từng giặt là và gấp cho anh cẩn thận… thì giờ đây, nó đang treo lủng lẳng ở những cái dây phơi cũ kĩ quanh ngôi nhà tồi tàn ấy.

Khi tôi vào nhà thì chị ta đã trốn đi, còn anh vẫn một mực bênh chị ấy… dường như hai người họ đã lên kế hoạch để đối phó với tôi. Tôi thật sự sốc và không biết mình phải làm gì lúc ấy nữa? Tôi đã lặn lội hơn 500 km để đến đây, vậy mà chồng không một chút động lòng lại còn quay ra chửi mắng tôi thậm tệ. Người tình của anh ta cũng không phải là người hiền lành gì… khi biết được chồng tôi đã đứng về phía mình nên chị ta lại quay ra chửi mắng tôi thậm tệ và còn dằn mặt tôi: “Cô sẽ không làm gì được tôi đâu! Tốt nhất, biết thân biết phận thì cứ một thân một mình về quê đi!”…

Tôi cảm giác như mình không thể đứng nổi nữa… Chao ôi! Ba mặt một lời. Ông chồng quý hóa của tôi vẫn một mực bênh vực cho người tình của mình, bà ta thì trơ trẽn mắng nhiếc, dằn mặt tôi… còn tôi chỉ biết đứng như trời trồng nghe họ sỉ vả, chửi rủa mình như một kẻ phá hoại hạnh phúc của họ.

Tại sao tôi lại phải chịu nỗi đau đớn này? Tôi đã làm gì sai chứ? Tôi đã hi sinh cả công việc của mình, chấp nhận cảnh xa chồng để về quê chăm sóc người thân của anh… vậy mà đáp lại tình cảm và sự yêu thương của tôi là những lời chua chát, cay độc của anh và nhân tình của anh dành cho tôi ư? Tại sao anh lại trả cho tôi một kết cục của cuộc hôn nhân tàn nhẫn như vậy?

Lúc này đây, tôi chỉ nghĩ rằng, phải làm sao để cho mình thoát khỏi con người lừa dối, phụ bạc ấy? Nhưng còn con tôi thì sao? Nó còn quá nhỏ và bố nó không hề ghét bỏ nó. Nó không có tội… nó cần có tình yêu và sự giáo dục của cả bố lẫn mẹ, nó không thể bị tổn thương như những đứa trẻ khác bị cha hoặc mẹ bỏ rơi?

Tôi phải làm sao bây giờ? Nếu tôi giải thoát cho mình... thì phải chăng tôi đang làm khổ đứa con tội nghiệp của tôi? Nhưng nếu tôi cam chịu làm vợ của người đàn ông bội bạc ấy... thì biết đến khi nào, tôi mới có được những phút giây thanh thản, hạnh phúc của một kiếp làm vợ, làm mẹ?

Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ