Quần áo

Quần áo

1 thg 6, 2010

Tóc Tiên không đánh đổi sự danh giá

"Tôi không đánh đổi, nên tôi để thời của mình đi qua như thế. Nhưng tôi không hối tiếc. Tôi luôn nghĩ, may mắn là lúc đó niềm đam mê âm nhạc của mình nhỏ quá, may mắn có ba mẹ ở bên để kéo mình đi đúng đường", Tóc Tiên chia sẻ.

Nổi danh từ khi còn là thiếu nữ, Tóc Tiên được đánh giá như một nhân tố hội tụ đầy đủ những yếu tố thanh sắc cho một ngôi sao ngày mới. Thời điểm này, thay vì lao vào những cuộc chạy đua “vươn tới một ngôi sao” ở trong nước, Tóc Tiên chọn con đường du học. Và tại Mỹ, đầu quân cho một trung tâm ca nhạc lớn, một Tóc Tiên - ca sĩ cũng đã trưởng thành hơn nhiều. Cô đã lớn cả trong những suy nghĩ và quyết định của riêng mình.

Tôi không hề có giấc mơ âm nhạc ở tuổi thiếu nữ




- Chị có một giọng hát đẹp nhưng còn thiếu cá tính. Chị nghĩ sao về nhận xét này?

Tôi đồng ý với điều này. Tôi không sở hữu một giọng hát đặc biệt như các ca sĩ khác, ví dụ giọng trầm khàn hay cao, thanh. Bản thân cũng chưa qua lớp đào tạo thanh nhạc chính quy nào quá 3 tháng nên tôi biết, đôi khi đó là điểm yếu của mình.

Dùng chữ “đôi khi” có nghĩa là đối với những bài hát đòi hỏi vận dụng kỹ thuật thanh nhạc, tôi sẽ gặp chút khó khăn, nhưng phải biết lấy cái khác bù lại điểm yếu đó. Cái bù ở đây là cách xử lý bài hát theo cách riêng.

- Nghe nhiều bài hát, có thể hình dung chị có một tâm hồn đẹp. Nhưng tiếc là vẫn chưa có bài hát riêng dành cho chị và tâm hồn ấy. Chị thấy sao?

Cũng là do tôi thôi, và một chút tác động bởi hoàn cảnh. Đi hát khi còn đang học cấp 3, việc học vô tình cản trở sự dấn thân vào nghề của tôi. Đành phải chịu, vì người ta không thể chọn cả 2 điều “không liên quan” cùng một lúc được.

Thời điểm đó, tôi là “lính đánh thuê”. Nghĩa là các nhạc sĩ thích sẽ đưa bài cho mình thu, rồi tôi “lười biếng” đi hát bằng các bài thu âm đó, không chọn lọc hay đòi hỏi. Tôi cũng không hề đặt hàng các nhạc sĩ sáng tác riêng cho mình, nghe bài nào thích thì đem đi hát.

Nếu đọc lại những bài báo tôi từng trả lời phỏng vấn trước đây, sẽ thấy câu trả lời đều là: “Tôi không đặt nặng vấn đề ca hát, đi hát là phụ. Tôi thật sự thích chứ không hẳn là đam mê ca hát...”. Thời điểm đó câu trả lời này là đúng và thật, nhưng tác động của nó lên nghề ca hát của tôi lại theo một hướng không khả quan.

- Và điều đáng tiếc nhất, chị là một ca sĩ đầy triển vọng, nhưng không xuất hiện đúng thời điểm để tỏa sáng?

Chắc tại do tính tôi cứng đầu và không thích “đánh đổi”. Thời điểm tôi đi hát, ca sĩ tuổi “ô mai” nổi bật ở Sài Gòn rất ít. Lúc đó cũng không có khái niệm teen pop hay hot girl – hot boy như bây giờ. Sau chiến thắng bất ngờ ở một cuộc thi được tổ chức quy mô và rất được yêu thích, tôi được mọi người biết đến nhiều hơn ở tuổi 14. Đó là thời điểm của tôi, thời điểm vô cùng thuận lợi khi vị trí của mình gần như chưa có ai khác cạnh tranh.

Tôi nhớ lúc đó người ta kỳ vọng ở mình rất nhiều, người ta dự đoán tôi sẽ như thế này thế kia. Tôi vui vì được người trong nghề công nhận vì lúc đó giọng hát của tôi khá cao và khỏe. Nhưng tôi đã không thể tận dụng nó. Sự bảo bọc của gia đình, định hướng nghiêm khắc của cha mẹ vốn là những người trí thức, và sự tự tin vào bản thân đã “cho phép” tôi từ chối tất cả các lời mời độc quyền hay hợp tác.

Những công ty lớn đưa ra hợp đồng 5 năm, cũng đồng nghĩa với việc tôi sẽ chấp nhận không thể tập trung học tập. Những nhóm nhỏ hơn hứa giúp đỡ, hoạch định này kia, nhưng gia đình và tôi nghĩ chắc mình không thể là mình được nữa vì tôi còn quá nhỏ, quá “tồ” để biết đâu là nên và không nên. Tôi đã không đánh đổi, nên tôi đã để “thời” của mình đi qua như thế. Nhưng tôi không hề hối tiếc. Tôi luôn nghĩ rằng, may mắn là lúc đó niềm đam mê âm nhạc của mình nhỏ quá, may mắn có ba mẹ ở bên để kéo mình đi đúng đường.


- Cuộc sống và con đường tiến thân của chị quá yên ổn. Dường như chính sự yên ổn đó đã làm cho giọng hát của chị cũng thiếu đi sự trải nghiệm, bởi sự trải nghiệm sẽ làm bài hát sâu sắc hơn.

Tôi may mắn sinh ra trong một gia đình đầy đủ. Ngay cả sự nghiệp ca hát cũng đi trên con đường thuận lợi. Nhưng điều đó không có nghĩa tôi chỉ là một cô gái vô lo và không biết suy nghĩ. Người ta vẫn cho rằng chỉ sóng gió mới tạo ra những trải nghiệm. Tôi nghĩ, sự yên ổn lại cho người ta những trải nghiệm cân bằng và khách quan. Tất cả đều quý giá như nhau, chỉ là biết vận dụng như thế nào vào cuộc sống.

Thật ra, đôi khi tôi muốn cuộc đời mình thật sóng gió, khắc nghiệt, muốn bị xô đẩy đến tận cùng của nỗi đau… chỉ để được mạnh mẽ hơn, trưởng thành hơn sau những điều đó, những điều mà sự yên ổn cả đời không đem lại được. Còn về âm nhạc, rồi thời gian sẽ làm chín muồi giọng hát hai mươi.

- Nhưng so với nhiều người, chị vẫn là người trưởng thành từ rất sớm và bước vào cuộc chơi này. Dường như gia đình cũng thừa hiểu những tiềm năng trong con người chị?

Tôi không hề có giấc mơ âm nhạc ở tuổi thiếu nữ ấy. Nghe có vẻ kỳ quặc nhưng đó là sự thật. Nói ra chắc mọi người không tin, đến hết năm 12 tôi vẫn còn “tồ" và con nít lắm. Mối quan tâm duy nhất lúc đó là trường lớp, bạn bè, những ganh tỵ rất con gái, và những mối tình học sinh dễ thương. Khi đứng trên sân khấu, tôi là một người khác hoàn toàn, nhưng khi vừa ra khỏi sân khấu thì chỉ nghĩ đến những việc như: “Chết rồi, mai có bài kiểm tra”, “Nhỏ XYZ nói xấu mình”, “Hôm nay được anh kia lớp 12 ngỏ ý”…
Khi đó tôi ghét nhất bị người ta nói chảnh. Chính vì vậy ở trường, tôi luôn cố gắng “học sinh” nhất có thể. Ngôi trường cấp 3 tôi học rất nghiêm khắc, không có kiểu “người nổi tiếng” nên được ưu tiên. Chính vì việc học ở trường chiếm trọn đầu óc, nên tôi chẳng mảy may suy nghĩ làm sao để nổi tiếng và thành công hơn trong âm nhạc.



- Nếu so sánh giai đoạn thiếu nữ đó, thứ âm nhạc chị nghe, mơ mộng và cả thần tượng nữa không giống các bạn trẻ bây giờ?

Ngay cả bây giờ, tôi cũng thấy mình không giống với đa số các bạn trẻ. Đôi khi thấy mình hơi lạc hậu và bảo thủ. Tôi nhớ ngày xưa học lớp 12, trường ra quyết định ngoài ngày đầu tuần, học sinh không cần phải mặc áo dài đi học nữa. Trong khi các bạn khác hí hửng vô cùng vì sự thoải mái mà bộ đồ khác đem lại, tôi lại tiếc hùi hụi hình ảnh nữ sinh áo dài. Thế là quyết định mặc áo dài đi học đến hết năm 12 chứ không chịu mặc đồ khác. Ở trường lúc đó chắc trên dưới 5 bạn nữ mặc áo dài.

Tôi không muốn mọi người ảo tưởng về mình

- Nếu người ta nói, dấu ấn của chị vẫn là một hình thức xinh xắn, xinh quá mức cần thiết cho một ca sĩ thì chị nghĩ sao?

Thì tôi sẽ phản bác lại là không đúng. Vì ai từng gặp gỡ tôi ngoài đời đều công nhận rằng ánh đèn sân khấu thật ma mị, nó biến tất cả những điều bình thường trở nên lộng lẫy và đẹp đẽ. Bề ngoài của tôi hết sức bình thường. Nói như vậy không phải tự mình khiêm tốn quá đáng, nhưng chỉ là nói sự thật.

Tôi không muốn mọi người ảo tưởng về mình. Tôi từng gặp rất nhiều khán giả nói với mình một câu tế nhị thế này: “À, ừ, ngoài đời nhìn khác quá”. Thật sự nghe thì không vui tí nào, nhưng tôi chấp nhận. Vì vậy khi ra đường tôi ít trang điểm lắm. Điều duy nhất tôi công nhận là bề ngoài của tôi khá ăn hình, ăn sân khấu.

Chị thử hình dung, nếu không có giọng hát, với hình thức mình đang có, chị sẽ sống thế nào, tiến thân bằng công việc gì?

Nếu vẫn có duyên với nghệ thuật thì có lẽ tôi sẽ theo đuổi nghề người mẫu ảnh, người mẫu quảng cáo hay diễn viên. Còn đối với những công việc khác ngoài nghệ thuật, hình thức chỉ đóng một vai trò rất nhỏ so với kiến thức và năng lực bản thân.

- Nếu chỉ có giọng hát, hình thức là con số 0, liệu chị có quả cảm mà đi con đường âm nhạc, nhất là thời buổi chuộng hình thức bây giờ?

Bây giờ xã hội đã thoáng hơn so với trước kia. Nếu tôi có giọng hát tốt mà ngoại hình chẳng là bao, tôi sẽ cố gắng thuyết phục gia đình cho đi… giải phẫu thẩm mỹ. Nếu ba mẹ không chấp nhận, và nếu tình yêu ca hát vẫn tràn đầy, tôi sẽ đi làm ca sĩ phòng thu vậy, có lẽ thế.

- Người ta cho rằng, nhiều thứ chị có, một giải thưởng ở cuộc thi nhỏ truyền hình cho đến một hợp đồng biểu diễn với trung tâm lớn cũng bắt đầu từ lợi thế là hình thức. Chị nghĩ sao?

Hình thức cho người đối diện thiện cảm ban đầu, còn bản thân có phát triển thiện cảm đó lên được hay không là do ở khả năng. Có nhiều người xinh đẹp nhưng vẫn không đạt được mục tiêu đó thôi. Tôi công nhận hình thức đã mang đến cho tôi nhiều cơ hội, nhưng nếu tôi không có khả năng nắm giữ và vận dụng tốt cơ hội thì hình thức chỉ bằng 0. Ngoài ra, may mắn cũng là một yếu tố quan trọng.

Cảm ơn cuộc sống đã mang lại những bước ngoặt



- Chị muốn đi con đường dài với âm nhạc hay chỉ đơn giản là chơi hết mình, còn có điểm tựa chắc chắn là một nghề nghiệp tương lai?

Đó là câu hỏi khó mà bản thân tôi chưa tìm được câu trả lời. Chỉ là tôi nhận ra niềm yêu thích dành cho nghệ thuật nói chung trong mình ngày càng lớn mạnh.

Nhưng những câu chuyện vừa nói cứ ấn định chị sẽ là một ca sĩ trong tương lai. Nhưng thực tế thì sao?

Con đường phía trước không ai biết được, và tôi cũng không thích hoạch định tương lai. Đơn giản là “nói trước bước không qua”. Bản tính tôi cũng là người hay thay đổi. Biết đâu tôi lại thấy quá gắn bó với nghệ thuật, hoặc biết đâu đi đến một quãng đường thấy mệt mỏi quá thì sẽ từ bỏ nghệ thuật để toàn tâm theo đuổi ngành nghề mình lựa chọn.

- Với ngành nghề chị đang theo học, tương lai của chị sẽ được hình dung thế nào?

Con đường học vấn của tôi còn dài lắm, tính xa quá thì tôi chưa tính tới được. Rất nhiều người vẫn nói qua Mỹ vài tháng thôi sẽ thấy thích và không muốn về nữa. Tôi ở đây cũng hơn một năm mà vẫn muốn quay về và sống ở Việt Nam. Hy vọng điều này không thay đổi theo thời gian.

- Sự lựa chọn đi du học là gia đình chị tính toán trước hay chị đã chuẩn bị tinh thần để theo đuổi con đường này?

Là sự tính toán của gia đình, và bản thân tôi cũng thấy phù hợp. Thật sự lúc đó, sau 12 năm học tập khá vất vả, đầu óc tôi bão hòa rồi, không tiếp thu gì thêm được. Công việc ca hát cũng bận rộn hơn nên thời gian bị phân nhỏ nhiều. Bản thân tôi muốn làm mới chính mình, muốn được nhìn rộng hơn nên đã đồng ý với quyết định của gia đình.

- Chị có ân hận về quyết định đó?

Không, tôi không có gì phải ân hận cả. Thậm chí tôi thấy quyết định đó thật ý nghĩa. Dù chỉ mới một năm nhưng tôi đã thay đổi nhiều, tự lập hơn, là chính mình hơn, và trưởng thành hơn. Quyết định đó cũng đã đẩy tôi vào những khoảng thời gian sóng gió và suy sụp. Nhưng sau hết, tôi cảm ơn cuộc sống đã mang lại những bước ngoặt đó.

Tôi tin cơ hội không chỉ từ trên trời rơi xuống



- Chị có tham vọng lớn lao nào?

Tôi thật sự mong muốn mình sẽ là một ca sĩ trẻ thành công và được mọi người công nhận, muốn mình là một dấu ấn riêng không lẫn vào ai được. Tôi vẫn hình dung ngày nào đó mình được đứng trên một sân khấu lớn của riêng mình, hát cho khán giả của mình, những khán giả đứng và lắc lư theo nhạc chứ không phải ngồi nghe mệt mỏi.

- Trong cuộc đời, có nhiều cơ hội đến một lần và nếu không nắm bắt sẽ mãi mãi không quay lại. Chị có sợ mình chai đi, hoặc một lúc nào đó lại muốn nắm lại thời cơ làm âm nhạc một cách hết mình tuyệt đối, lại không còn được thuận lợi như thời điểm trước kia?

Đó là điều hoàn toàn có thể xảy ra. Tôi cũng từng suy nghĩ về điều này. Nhưng xét ở một khía cạnh khác, những điều không thuận lợi lại chẳng phải đem đến cho tôi nhiều nỗ lực và quyết tâm hơn sao? Và như anh nói, sự yên ổn không mang đến nhiều trải nghiệm, vậy thì khi đó sự không thận lợi sẽ sinh ra nhiều trải nghiệm để tôi sâu sắc” hơn trong từng bài hát. Ngoài ra, tôi tin cơ hội không chỉ từ trên trời rơi xuống mà còn do chính mình tạo ra.

- Chị còn trẻ, và cũng tránh bàn những chuyện bên lề. Nhưng với những cám dỗ thường thấy trong xã hội và làng showbiz mà chính chị hoặc người thân vẽ ra đã dạy dỗ chị thế nào?

Cám dỗ ở trong bất cứ ngành nghề nào, môi trường nào, khó khăn hay phức tạp đều là thử thách cho chính bản thân. May mắn là tôi không gặp phải nhiều cám dỗ từ khi bước vào nghề, phần cũng luôn được gia đình theo sát để phân tích và chấn chỉnh. Nền móng giáo dục của gia đình đã cho tôi ý thức rằng, bất cứ quan điểm nào cũng có hai mặt, và có vay thì có trả.

Từ trước đến giờ, cám dỗ tôi gặp nhiều nhất là những hào quang từ sân khấu có thể làm tôi xao nhãng việc học tập. Về những mặt khác mà người ta hay nói đến – ví dụ như “đại gia”, “ăn chơi” hay “tiền của, danh vọng”- bản thân ba mẹ cũng biết tôi khá khó tính và thờ ơ với những điều đó nên chẳng phải nhắc nhở nhiều.

- Chị đặt niềm tin vào chính mình với những mặt trái của cuộc sống và công nghệ giải trí ấy ra sao?

Tôi luôn cố gắng không đánh mất mình trước những cám dỗ. Tôi quan niệm, tự bản thân mình sống nghiêm túc và đàng hoàng thì những mặt trái hay cám dỗ ấy khắc không đụng tới mình được. Ngược lại, nó còn cho mình thêm kinh nghiệm để biết phân biệt đúng – sai.


Theo Người đẹp

Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ