Quần áo

Quần áo

16 thg 11, 2009

Viết cho người yêu dấu của bạn - Hà Nội... đêm nhớ em!

"Hà Nội... đêm nhớ em!"

Chẳng hiểu sao tình yêu mình dành tặng cho người yếu lại vô định đến vậy.

Hà Nội, mình tôi cô đơn giữa chốn đông người. Nằm hiu quạnh giữa căn phòng trống vắng, đếm thời gian trôi. Ôi! Thời gian như chìm vào cõi hư vô, sao đêm dài chầm chậm cuốn theo nỗi đợi chờ của kẻ lãng tử.


Đêm nhớ…

Lâu lắm rồi, tôi mới có dịp tiếp xúc và gần gũi với một người con gái. Sự tình cờ gặp em cũng tựa hồ như những giấc chiêm bao. Đôi khi, tôi cũng không tin duyên số tại sao đun đẩy 2 đứa trong buổi chiều chớm mưa ấy... Để tôi được gặp em!

Em hồn nhiên, ánh mắt đẹp, toát lên vẻ thánh thiện, đặc biệt nụ cười của em đã khiến trái tim tôi thổn thức. Cách nói chuyện của em cởi mở, càng tạo cho tôi cảm giác được gần em hơn.

Có lẽ, nếu không có sự tình cờ ấy, đến giờ chắc gì hai đứa lại hồi hộp đón đợi nhau? Em vồn vã, tôi rụt rè. Em kiêu sa, tôi như gã nhà quê phiêu bạt giữa chốn nội thành.

Bao năm trời phiêu bạt, giống câu thơ đôi lần tôi chợt viết lên trong trí nhớ: “Kiếp trai phiêu bạt nửa cuộc đời”. Kẻ phiêu du và sống bất cần đời như tôi lại run rẩy và sợ sệt trước một cô bé mới lớn. Tôi tự hỏi và cách trả lời cứ dằn vặt mãi trong tim? Chợt ngủ rồi tỉnh, chợt tỉnh rồi lại mơ, cứ tưởng tượng đủ điều.

Chiều nay, mình tôi lang thang giữa thủ đô ngột ngạt. Tôi đã từng sống, đã từng ở đây nhưng sao tất cả đều mới lạ? Giờ mọi con đường, ngõ ngách tôi đã quên. Hơn 10 năm rồi, tôi chỉ thỉnh thoảng vãng lai nơi huyết mạch của đất nước. Sự đổi thay của Hà Nội, tôi đã quên và chẳng cần nhớ... Giống như những người con gái khác tôi đã gặp nhưng chẳng ai để lại cho tôi chút ấn tượng. Ngoại trừ em.

Gần 30 tuổi đầu, tôi đã đi, đã gặp biết bao người. Đôi khi bước chân tôi cứ ngỡ đã đi đến tận cùng của mọi nỗi sầu... Đã thấy hết những niềm vui và đã cạn kiệt sự nhiệt huyết.

Tôi cũng đã từng có một mối tình ngây dại thời cắp sách tới trường. Người ấy của tôi không đẹp nhưng không hiểu sao tôi lại thầm nhớ. Buồn thay, tình yêu đơn phương tôi dành tặng, nàng dành tất cả cho người bạn thân nhất của tôi. Đớn đau, tôi cố quên đi tất cả. Và... thời gian trôi đi, người ấy cũng đi lấy chồng.

Ngày em lên xe hoa, tôi đến dự, cố gắng trao em chiếc nhẫn cưới tôi đã tích cóp tiền mua. Ngày ấy, tôi dự định sẽ mua nhẫn để tặng em, coi như lời cầu hôn. Đến khi gặp nhau, em rạng ngời trong ánh mắt, hạnh phúc khiến trái tim tôi đau nhói. Chiếc nhẫn tôi mang theo, em chỉ nhẹ cười: “Sau này bạn hãy dành tặng cho những người mình yêu nhé”.

Tôi như đứng lặng, gói ghém nhẫn cầu hôn, bước vội sau đám đông….

Gần 10 năm rồi, chiếc nhẫn cầu hôn tôi tự đeo, coi như đó là kỷ vật của một thời nông nổi. Giờ nghĩ lại cũng thấy là lạ, chẳng hiểu sao tình yêu mình dành tặng cho người yếu lại vô định đến vậy.

Tựa hồ…

Nếu nói tôi yêu em, nghe bồng bột quá vì tôi chưa biết rõ về em nhiều. Chỉ là sự tình cờ, chỉ là buổi giao lưu gặp mặt, chỉ là quán nước chè vỉa hè buổi chiều tà, chỉ là những tin nhắn, cuộc gọi. Nhưng qua cách nói chuyện của em đúng là tôi đã rung động thật sự. Chẳng lẽ gần 30 tuổi rồi, mình không kiểm soát được trái tim? Dù cố gắng nhưng tôi đều thất vọng. Mỗi khi nghĩ về em tôi lại càng thấy lưu luyến.

Hà Nội... đêm nhớ em!, Bạn trẻ - Cuộc sống,

Em không nghĩ tình cảm của anh dành cho em lại nhiều đến vậy!

Có khi không gặp nhau, tôi điện thoại, đầu dây bên kia mất liên lạc khiến tôi cứ hồi hộp, lo lắng một cách vô cớ. Em đã là gì của tôi nhỉ? Là bạn? là người tôi yêu? Mà sao trái tim tôi lại thổn thức đến vậy.

Mấy ngày trời không liên lạc, tôi thấy nhớ em vô cùng, nhớ lắm. Và tôi tự hỏi: “Gặp em ở buổi chiều tà/ Cứ ngỡ như đã tìm một nửa”… Ừ thì tôi nhớ em nhưng nỗi nhớ ấy tôi lại sợ và mơ hồ hồi tưởng đến quá khứ đơn phương ngày xưa. Sợ một ngày nào đó, cô bé tình cờ của tôi rồi cũng sẽ yếu mềm bước chân theo người khác.

Càng nghĩ thấy mình càng ích kỷ biết bao! Biết đâu em cũng đã có người yêu rồi, và tôi lại cũng chỉ thành kẻ đến sau… Đầu tôi như muốn nổ tung lên khi nghĩ đến cảnh chứng kiến em hạnh phúc, tôi đứng bên lề dõi bước chân em, tay trong tay với một kẻ xa lạ.

Gặp em cứ ngỡ như đã tìm được một nửa
Một nửa cho người, đâu một nửa cho tôi

Gần 10 năm rồi, tôi gặp biết bao người con gái, họ xinh, họ đẹp, họ giàu sang, họ ga lăng nhưng chẳng ai tạo cho tôi cảm hứng để yêu. Và mình tôi lại âm thầm bươn chải giữa dòng đời...

Đêm nhớ…..

Chiều nay, tôi nhấc máy gọi tên em. Cố gắng mời em ra Thủ đô dạo chơi. Quá đỗi bất ngờ, sau một hồi suy nghĩ em đắn đo nhận lời. Tôi vui sướng tột cùng như một đứa trẻ lên ba.

Cả đêm nằm đợi em, không dám chợp mắt. Sợ lại ngủ quên. Hai đứa nói chuyện, tôi và em cũng hồn nhiên, cứ nhắn tin như hai đứa đang ở gần nhau, nhìn thầy nhau.

Hà Nội... đêm nhớ em!, Bạn trẻ - Cuộc sống,

Em thấy vui không? Giá như những điều tưởng tượng của anh thành sự thật nhỉ? Anh mơ được ôm ấp một người con gái, và người đó là em.

Đang nói chuyện giữa chừng, máy anh hết pin, bực mình quá. Anh lục tung mà tìm không thấy cái sạc pin đâu cả. Chán thật! 1h sáng, anh thục mạng chạy khắp nơi, gõ cửa các cửa hiệu điện thoại cố mua một cái sạc điện thoại. May mắn, có kẻ bán lại với giá cắt cổ nhưng tôi vẫn thấy sướng và cảm ơn rối rít.

2h Sáng, tôi về tới khách sạn, bật máy, định nhắn tin nhưng lại sợ cưng của anh thức giấc. …

Cả đêm tôi đợi chờ, thao thức vì em. Giây phút hồi hộp mong bánh xe lăn thật nhanh, mang theo tình yêu của tôi trên những cung đường dài….

Gặp nhau, tôi khấp khởi mừng thầm, nói lên điều mình suy nghĩ. Em lẳng lặng, đôi mắt hoen sầu: "Em không nghĩ tình cảm của anh dành cho em lại nhiều đến vậy. Thật lòng em cũng rất quý anh, nhưng em nghĩ tình cảm của mình nên dừng ở đó thôi. Vì em biết bản thân mình chẳng đem lại hạnh phúc cho ai được cả và em đã quyêt định kính trọng anh như một người anh trai".

Điều lo sợ của em đã đúng! Em đã lo rằng khi em đồng ý ra Hà Nội đi chơi với anh thì anh sẽ hiểu nhầm và tăng thêm hy vọng… chỉ vì tật ham chơi của em. Em không biết nói gì hơn ngoài ba chữ: Xin lỗi anh!

Em rất mong rằng anh sẽ hiểu đươc em trong vấn đề tình cảm này. Em cũng có quá khứ với tình cảm đau buồn. Điều em nhận thức ra có thể nhiều người không đồng ý nhưng đó là bài học kinh nghiệm của em rút ra được mà không thể thay đổi được trừ khi thay đổi..quá khứ!

"Anh đừng giận em nha! và hãy xem em như một người em gái được không?"

Tôi lặng thinh. Lại một mối tình nữa đi qua… Tôi quay về với thực tại trong nỗi đau vô bờ bến.

Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ