Quần áo

Quần áo

19 thg 10, 2009

Chuyện đôi môi

Mới về đây công tác, tiếng đồn về nàng khiến tôi đặc biệt quan tâm. Vốn nổi tiếng là một gã sát gái nhưng tôi đã hai mươi chín tuổi, không còn háo hức đuổi theo những bóng hồng trước mặt nữa, mà mong sớm có một gia đình ổn định!

Tôi đẹp trai, lại là một cán bộ văn hóa sáng giá của tỉnh, có biết bao cô gái theo đuổi, nên nghĩ cũng phải chọn lấy một cô cho xứng tầm!

Minh họa: Nguyễn Ngọc Thuần

Nàng đẹp nổi tiếng trong vùng. Mỗi ngày tôi được nhìn người đẹp hai lần qua song cửa sổ của khu nhà tập thể dành cho cán bộ. Nàng đi vào lúc đám trẻ con líu ríu rủ nhau đến trường và trở về khi mặt trời đã khuất hẳn. Dáng người mảnh dẻ, cao cao, mái tóc đen túm gọn, dài chớm đến thắt lưng, nàng thường đội một chiếc nón không còn trắng lắm có buộc chiếc khăn mùi xoa làm quai che kín hết nửa khuôn mặt.

Từ ngày biết nàng tôi đâm ra ngớ ngẩn, và bỗng dưng cảm thấy thèm có một gia đình riêng của mình bên người vợ ngoan hiền với những đứa con xinh xắn. Thế nên tôi quyết tâm đầu tư cho việc chinh phục. Không khó khăn mấy để có được số điện thoại của nàng. Mặc kệ phía sau những tiếng cười khúc khích đầy tế nhị trêu đùa anh cán bộ si tình.

Giờ chỉ còn phụ thuộc vào tài nghệ tán gái của tôi. Qua điện thoại, nàng nói chuyện nhỏ nhẹ, những dòng tin nhắn cũng thật có duyên, hai chúng tôi như đã quen nhau từ rất lâu. Tôi thực sự yêu và mong được gặp nàng đến cồn cào gan ruột, mong được chạm tay mình vào tay nàng, chắc lúc ấy mặt tôi phải nóng ran lên, còn nàng thì e lệ, run rẩy... tôi thường tưởng tượng được hôn nàng, đôi môi ấy đẹp như thế nào nhỉ? Chắc nhỏ xinh và tươi hồng lắm!

Nghĩ thôi, nhưng cũng đủ cảm nhận được vị ngọt ngào của môi nàng trên đầu lưỡi mình! Tôi hạnh phúc đến phát điên lên, trái tim nhảy tanh tách trong lồng ngực. Mà nàng vẫn chưa đồng ý cho tôi gặp mặt!

Không thể chịu đựng được thêm một giây phút nào nữa, nên hôm nay tôi quyết định tấn công trực diện. Bốn giờ chiều tôi đã ăn cơm tối, áo quần chỉnh tề, tóc vuốt ngược lên đỉnh đầu, đi ra đi vào, soi gương mấy lần, đợi đến bảy giờ chạy xe chầm chậm vào trong ngõ, không hiểu sao tôi lại gửi xe ở nhà hàng xóm, đi bộ... trống ngực còn đập loạn nhịp thì đôi chân tôi đã đứng ở trong sân.

Nàng chắc cũng vừa đi đâu đó mới về, vẫn dáng người thon thả, nón lá che trên đầu, khăn mùi xoa buộc làm quai che kín nửa khuôn mặt, đang mải mê kéo nước đổ vào thùng nên không biết tôi đến. Muốn ôm nàng từ phía sau nhưng lại định đưa tay bịt mắt nàng, như vậy thì vô duyên quá! Cuối cùng tôi lấy hết can đảm từ từ gỡ chiếc nón trên đầu nàng ra... Nàng giật mình quay lại, hét toáng lên.

Còn tôi, ánh điện sáng chiếu qua cửa nhà soi rõ cho tôi nhìn tận khuôn mặt kia... Chỉ còn kịp kêu lên một tiếng rồi ù té chạy, tôi chạy lâu lắm, xa lắm, đầu dúi vào hàng cúc tần ven đường mấy lần.

Tôi không nhầm, không bị hoa mắt, thậm chí nhìn rất rõ, cái miệng của cô gái đến bây giờ vẫn ám ảnh tôi, môi trên sưng mọng, cao hơn cả cánh mũi, cong lên để lộ hai cái răng cửa trắng muốt. Giờ thì đã hiểu tại sao nàng trong mộng của tôi luôn đội nón buộc một chiếc khăn tay làm quai che kín nửa khuôn mặt, còn những người hàng xóm thì hay ném những tiếng cười đầy ẩn ý mỗi khi gán ghép chúng tôi. Tình yêu vỡ òa trước mặt! Tôi ghét cô, thương hại khuôn mặt quái dị!

“Xin lỗi nàng! Tôi không thể, vì đôi môi của nàng thật giống... yêu quái!”. Tôi chửi thầm cô ta như vậy! Cất người tình trong mộng vào tận đáy trái tim, tôi chuyển công tác, mang theo câu chuyện tình về đôi môi đi khắp mọi nơi tôi đến để cười!

Bẵng đi một thời gian mới có dịp quay trở lại nơi này, đúng vào kỳ đại hội văn hóa quần chúng, tôi được vinh dự mời ngồi trên hàng ghế đại biểu.

Người ta giới thiệu tên nàng, con chim sơn ca đã đoạt giải nhất trong cuộc thi giọng hát vàng toàn khu vực. Tôi thực sự sửng sốt, đúng là tên của nàng, vẫn dáng người cao cao, mái tóc thả chớm ngang lưng, khuôn mặt sắc nét, thêm chút điểm trang làm sáng ngời sân khấu, đôi môi nhỏ xinh nở một nụ cười duyên lấp lánh hàm răng trắng. Nàng cúi đầu chào trước tiếng reo hò, tiếng huýt sáo, tiếng vỗ tay vang dội.

Tôi ngạc nhiên đến vô cùng! Sống lưng bắt đầu cảm thấy lành lạnh! Bí mật dò hỏi xem nàng đã làm thẩm mỹ lâu chưa? Chẳng ai hiểu tôi hỏi gì. Cô gái họ biết vốn nổi tiếng xinh đẹp, để bao chàng trai phải mơ ước, phải mê mẩn. Nhưng nàng chỉ có cảm tình với một người, mà người đó bỗng dưng bỏ đi không lời từ biệt.

Đến thăm đôi vợ chồng trẻ trong một buổi chiều mưa bay lất phất, được gia chủ niềm nở tiếp đãi, tôi không ngần ngại hỏi rõ sự tình, nàng chỉ mỉm cười. Cuối buổi tiễn khách, nàng mới thỏ thẻ:

- Sao anh không quay lại? Hôm ý em... bị ong vò vẽ đốt!

Truyện 1.009 chữ của A KIỀU

Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ