Quần áo

Quần áo

2 thg 12, 2010

Làm nên sự khác biệt

Đây là một câu chuyện có thật của một cô giáo dạy tiểu học tên là Thompson. Một lần, khi đứng trước các em học sinh lớp 5, cô đã nói dối, cô bảo:

“Cô yêu quý tất cả các em như nhau!”

Nhưng thực tế thì không phải như thế vì cô đã nhận ra ở hàng ghế đầu tiên là cậu học sinh tên Teddy Stoddard. Cô Thompson đã từng dạy Teddy năm học trước và cô nhận thấy rằng cậu bé này không hòa đồng với các em học sinh khác, quần áo thì lúc nào cũng bẩn thỉu. Cô thường cho Teddy một điểm F rất to ở giữa bài kiểm tra.

Một lần khi phải kiểm tra hồ sơ của tất cả các em học sinh, cô đã nhét hồ sơ của Teddy xuống cuối cùng. Nhưng khi đọc đến nó, cô đã rất ngạc nhiên.

Cô giáo cấp 1 của Teddy viết: “Teddy là một cậu bé rất sáng dạ và có nụ cười dễ mến. Cậu bé hoàn thành bài tập rất nhanh, gọn gàng, sạch sẽ và rất hòa đồng…”

Cô giáo cấp 2 của cậu bé viết: “Teddy là một cậu bé rất xuất sắc, được cả lớp quý mến. Tuy nhiên, mẹ của em đang bị một căn bệnh kinh niên nên gia đình gặp phải khó khăn.”

Cô giáo cấp 3 của cậu bé viết: “Cái chết của mẹ là một cú sốc nặng đối với Teddy. Cậu bé đã rất cố gắng nhưng cha cậu không còn quan tâm lắm đến cuộc sống của con nữa. Nếu tình trạng này không sớm được giải quyết thì sẽ có những ảnh hướng xấu đến cuộc đời của em.”

Cô giáo lớp 4 của Teddy viết: “Teddy không chan hòa với các bạn cùng lớp và cũng tỏ ra thờ ơ với chuyện học hành. Cậu bé không có nhiều bạn và còn thường xuyên ngủ gật trong lớp.”

Giờ đây cô Thompson đã nhận ra bản chất của vấn đề và cảm thấy xấu hổ với chính bản thân mình. Cô thậm chí còn cảm thấy tồi tệ hơn khi tất cả các em học sinh trong lớp đều mạng tặng cô những món quà Giáng Sinh được gói trong những tờ giấy rất đẹp trừ Teddy. Quà của cậu bé được gói trong một chiếc hộp xấu xí cắt ra từ chiếc thùng các tông. Cô Thompson cảm thấy đau đớn khi mở nó ra giữa những món quà khác. Những học sinh khác đã cười ồ lên khi nhìn thấy trong chiếc hộp đó là một chiếc vòng tay đã bị mất vài viên đá và một chai nước hoa chỉ còn 1/4.

Nhưng trước sự ngạc nhiên của các em học sinh, cô Thompson đã khen chiếc vòng thật đẹp và xức một ít nước hoa lên cổ tay của mình.

Hôm đó Teddy Stoddard đã cố nán lại trường học chỉ để bảo với cô Thompson rằng: “Hôm nay mùi của cô giống hệt mùi của mẹ em.”
Khi các em học sinh đã về hết, cô Thompson ngồi trong lớp lặng lẽ khóc một mình đến hơn một tiếng đồng hồ.

Từ đó cô Thompson đặc biệt chú ý và quan tâm đến Teddy. Khi dạy Teddy học bài, cô nhận ra rằng nếu cô càng khuyến khích cậu bé thì cậu học càng nhanh và tỏ ra càng lanh lợi. Đến cuối năm, Teddy trở thành một trong những học sinh giỏi nhất lớp. Mặc dù cô Thompson nói với cả lớp rằng cô yêu quý tất cả các em học sinh như nhau nhưng thật ra cô đã nói dối vì Teddy là em học sinh mà cô quý nhất.

Một năm sau, cô Thompson tìm thấy dưới cửa nhà mình một tờ giấy của Teddy. Trong đó cậu bé viết rằng cô là cô giáo tốt nhất mà cậu từng gặp.

Sáu năm sau, cô Thompson nhận được một lá thư của Teddy nói rằng cậu đã tốt nghiệp trường trung học với số điểm cao thứ hai trong lớp, cô vẫn là cô giáo tốt nhất của cậu.

Bốn năm tiếp theo, thư của Teddy viết rằng anh sắp tốt nghiệp đại học. Mặc dù cuộc sống và công việc học tập khá vất vả nhưng anh sẽ ra trường với số điểm cao nhất và muốn tiếp tục học xa hơn nữa. Anh nói cô Thompson vẫn là cô giáo tốt nhất đời mình.

Câu chuyện chưa kết thúc ở đó. Một hôm cô Thompson lại nhận được một lá thư khác của Teddy, lúc này đã là một tiến sĩ. Trong thư anh nói rằng anh đã gặp một cô gái rất tốt và chuẩn bị làm đám cưới. Bố anh đã mất cách đây vài năm và anh muốn cô Thompson ngồi vào chiếc ghế dành cho mẹ của chú rể trong đám cưới. Tất nhiên là cô Thompson đã rất vui vẻ nhận lời. Trong đám cưới, cô đã đeo chiếc vòng mất vài viên đá và xức một ít nước hoa trong chiếc chai Teddy đã tặng cô vào Giáng Sinh năm nào. Ngày xưa mẹ của Teddy cũng đã từng đeo chiếc vòng này và xức nước hoa này trong lễ Giáng Sinh họ còn được ở bên nhau.

Họ gặp nhau trong lễ cưới và ôm nhau thắm thiết, tiến sĩ Stoddard đã thì thầm vào tai cô Thompson rằng: “Cảm ơn cô, cô Thompson vì cô đã tin tưởng em. Cô đã khiến em cảm thấy mình thật quan trọng và có thể làm nên những điều khác biệt.”

Cô Thompson thì thầm trong nước mắt: “Teddy, em đã sai rồi, thực ra em mới là người đã cho cô biết rằng cô có thể làm nên sự khác biệt. Cô đã không biết cách dạy học cho đến khi gặp em.”

Thư Trang - Sức Trẻ Việt Nam

Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ